Chương 3

Từ Xuyên đợi một lát, không thấy cô vợ nhỏ của mình phản ứng gì liền lại nói: “Dậy nhanh đi, trong nhà không có nhiều tiền cho cô nằm viện tiếp”.

Trình Bảo Châu lông mày động động.

Xúi quẩy, từ trong ký ức của nguyên chủ cô đã biết, nguyên chủ được gả cho một gia đình nghèo.

Vợ vẫn chưa chịu dậy, Từ Xuyên nghiến răng, để đầu sát vào Trình Bảo Ngân ném ra quả bom cuối cùng: “Cô còn không chịu dậy, thì đợi mấy anh, chị cô tới đón cô về nhà đi!”

Lời này vừa thốt ra, đôi mắt Trình Bảo Châu mở ngay ra.

Bởi vì với ký ức cô tiếp nhận được thì nhóm anh chị ruột của nguyên thân không phải là người tốt lành gì.

Đương nhiên, phía anh chị của Trình Bảo Châu cũng thấy cô ấy không phải dạng tốt đẹp gì cả.

Từ Xuyên nghĩ thầm, tưởng còn diễn thêm với hắn nữa chứ, cô vợ nhỏ của hắn xác thật có chút ngốc a.



Thôn Lão Hố.

Thôn Lão Hố ở trên một mảnh đất rất tốt, lưng dựa vào núi Đại Vương, đó trình là một loạt ngọn núi lớn với cây cối xanh um chạy dài ngàn dặm. Trong thôn có một con sông, nước chảy quanh năm chưa bị khô kiệt bao giờ. Đây chính là một vùng đất bình yên, dễ chịu.

Hoàn cảnh sống như vậy chính là được ưu ái, khiến cho cho sinh hoạt của người dân trong thôn tốt hơn một chút so với các thôn xóm xung quanh.

Đương nhiên hoàn cảnh đó không tính với những người không làm việc, lười lao động hoặc chơi bời lêu lổng.

Giờ phút này ở thôn Lão Hố, trong nhà nổi danh du thủ du thực nhất thôn đang trình diễn một cuộc đấu võ.

Ngay đầu thôn có một nhà gồm ba phòng ở làm bằng đất đỏ nằm ngay bên cạnh một cây đa lớn.

Nữ chủ nhân của nhà này tên là Giang Ngọc Lan, bà ta đang cầm trên tay một đoạn gậy gộc, đứng trước mặt một đám người đang trợn mắt tức giận.

Ánh mắt bà ta giống như dao nhỏ, lướt qua một lượt đám người, bắt đầu cất tiếng mắng : “Trình gia các ngươi tâm cũng quá đen tối đi, thu của nhà ta một trăm tám mươi đồng tiền sình lễ liền đưa tới một cô con dâu chỉ còn lại có nửa cái mạng. Nhà các người cũng không sợ cha mẹ ta nửa đếm đến tìm đem các người đi ăn lạc!”