Chương 33: Muốn ngủ cùng ba

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Âʍ ɦộ của cô tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠, qυầи ɭóŧ bằng cotton dán chặt vào chỗ riêng tư, phác họa ra hình dạng âʍ ɦộ. Cô cưỡi trên đùi anh cọ xát nó, càng thấy sung sướиɠ hơn.

Qua một hồi lâu, tiếng rêи ɾỉ của cô trở nên gấp gáp hơn, bên dưới giống như không tự chủ được nữa, chảy rất nhiều nước. Cuối cùng, cô bám vào người anh, cả người không còn chút sức lực nào.

Nghiêm Dĩ Đông ngồi trở lại sofa một lần nữa, ôm cô chờ cô bình tĩnh lại. Lúc này cô mới phát hiện dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân ba vừa cứng vừa lớn.

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu: “Đi tắm đi.”

Cô đi xuống từ trên đùi anh, nhìn thấy trên quần tây cao cấp của anh xuất hiện vài vũng nước.

Cô xấu hổ trở về phòng.

Khi nước ấm dội lên người Nghiêm Hạ, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cảm giác trơn nhẵn giữa hai chân nhắc nhở cô, vừa rồi cô và anh lại làm loại chuyện xấu hổ này.

Lúc này cô mới nhớ tới, dường như anh không hề quan tâm đến dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân anh, cũng không biết sau đó thế nào.

Lần trước cũng vậy.

Nghiêm Hạ tắm rửa xong nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, rõ ràng thân thể cô rất mệt mỏi.

Cô nằm một lúc rồi đứng lên. Trước khi rời khỏi phòng, cô suy nghĩ một chút rồi quay lại mở tủ quần áo, lấy ra một cái váy ngủ bằng ren. Đây là bộ quần áo hiếm hoi của cô mang phong cách gợi cảm trưởng thành. Từ trước đến nay quần áo của cô toàn là kiểu học sinh ngây thơ.

Lúc cô lặng lẽ mở cửa phòng anh, Nghiêm Dĩ Đông đang ở trên giường ôm laptop gõ phím.

Nhìn thấy bộ dạng dáo dác của cô, hỏi cô: “Không đi ngủ mà tới đây làm gì?”

Nghiêm Hạ tinh nghịch nháy mắt mấy cái với anh, cười híp mắt nói: “Con muốn ngủ cùng ba.”

“Không được.” Anh kiên quyết từ chối.

Nghiêm Hạ bất mãn chu miệng, đi tới nằm bên mép giường, tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, nũng nịu nói: “Ba!”

“Làm nũng cũng vô dụng.” Anh không hề ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình laptop.

“Hừ!”

Nghiêm Hạ chưa từ bỏ ý định, túm lấy tay áo ngủ của anh, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.

“Ngày mai con còn phải đi học.”

“Ba! Con chỉ ngủ không làm gì khác!” Nghiêm Hạ bĩu môi trừng mắt nhìn anh, rõ ràng lần nào làm chuyện xấu cũng là anh chủ động!

Cô đã nói như vậy, Nghiêm Dĩ Đông không nỡ từ chối, anh đành thỏa hiệp.

Chẳng qua, nửa đêm anh bị Nghiêm Hạ đạp tỉnh giấc, không thể không giữ chặt tay chân của Nghiêm Hạ, mới yên ổn ngủ đến rạng sáng.

Buổi sáng khi Nghiêm Hạ tỉnh lại, trong phòng chỉ có một mình cô. Cô nhìn thời gian chỉ mới bảy giờ rưỡi, nhưng chỗ bên cạnh đã lạnh lẽo từ bao giờ.

Buổi trưa Hà Nhiễm gửi tin nhắn wechat cho Nghiêm Hạ nói tối nay cô ấy có việc xin nghỉ, ba Nghiêm Hạ đã đồng ý.

Nghiêm Hạ tan học lúc năm giờ rưỡi, cô gửi tin nhắn wechat cho trợ lý của anh, biết lúc này anh còn đang họp ở công ty, vì thế bảo tài xế đưa cô đến tập đoàn Nghiêm thị.

Nghiêm Dĩ Đông họp đến sáu giờ rưỡi, nếu không phải đến giờ cơm, có thể anh còn không tan họp.

Lúc anh đi vào văn phòng, Nghiêm Hạ đang ngồi trên ghế ông chủ của anh làm bài tập về nhà.

Nhìn thấy Nghiêm Hạ, anh hơi bất ngờ: “Sao con lại đến đây?”

Nghiêm Hạ trả lời rất thẳng thắn: “Ba, con nhớ ba.”

Nghiêm Dĩ Đông sửng sốt mất vài giây. Trừ chuyện đó ra, Nghiêm Hạ không nhìn thấy biểu cảm khác trên mặt anh, cô hơi thất vọng.

Một giây sau cô nghe anh nói: “Đói bụng không? Tối nay chúng ta ra ngoài ăn, mấy hôm trước không phải con nói muốn ăn đồ ăn Nhật Bản sao?”

Nghe anh nói như vậy, tâm trạng u ám của Nghiêm Hạ lập tức không còn nữa, vui vẻ thu dọn đồ đạc, kéo tay anh rời đi.

Sau khi nuốt miếng sashimi cuối cùng xuống, Nghiêm Hạ thỏa mãn sờ cái bụng hơi phồng lên. Không phải cô thích đồ ăn Nhật Bản, mà cô thích ăn mù tạt, một miếng sushi nhỏ cô phải chấm rất nhiều mù tạt.