Chương 34: Quỷ háo sắc

Edit: ND Trái Cây Nhiệt Đới

Nghiêm Dĩ Đông ngồi đối diện cô, nhìn thấy cách ăn của cô thì hơi nhíu mày.

Đầu lưỡi Nghiêm Hạ bị kí©h thí©ɧ hơi tê dại, nhưng cô vẫn rất thích ăn mù tạt như vậy, cảm giác thật sảng khoái.

Ăn no nghĩ dâʍ ɖu͙©, chính là nói Nghiêm Hạ.

Hai người ở trong một phòng riêng, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống, Nghiêm Hạ không muốn lãng phí bầu không khí tốt như vậy.

Nghiêm Hạ vốn ngồi đối diện anh, cô to gan chuyển chỗ sang ngồi bên cạnh Nghiêm Dĩ Đông. Toàn bộ quá trình Nghiêm Dĩ Đông đều yên lặng nhìn cô đổi chỗ ngồi.

Ánh mắt cô long lanh, nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng hơi mím của Nghiêm Dĩ Đông.

Cô nuốt một ngụm nước bọt và sáp lại gần.

Giống như biết cô muốn làm gì, Nghiêm Dĩ Đông nghiêng đầu, nụ hôn của cô rơi xuống mặt anh.

Nghiêm Hạ không nghĩ tới việc anh sẽ trốn tránh, hơi tức giận. Rõ ràng họ đã làm những việc thân mật hơn, tại sao không để cho cô hôn.

Cô vừa định mở miệng thì nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh: “Quỷ háo sắc.”

Sau đó, cô bị anh nắm cằm.

Nụ hôn của anh bắt đầu từ phía sau tai đến gò má cô, từ cằm đến cổ cô, vừa hôn vừa liếʍ, nhưng hết lần này tới lần khác đều tránh môi cô.

Khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được những đường vân trên đôi môi ấm áp khô ráo của anh, cùng với hơi thở ẩm ướt phun lên mặt cô, cô cảm thấy phía dưới ướt đẫm...

Nhiều lần Nghiêm Hạ muốn chạm vào đôi môi của anh, nhưng bởi vì cằm cô bị anh nắm chặt nên cô không được như ý muốn.

Cô cong môi anh đào lên, bất mãn: “Ba!”

Anh cúi đầu cười vài tiếng, chờ anh hôn đủ mới buông cô ra, vẻ mặt cô say mê ngã vào lòng anh.

Bất kể anh làm gì với cô, cô đều có thể thấu hiểu được.

Cô tựa vào ngực anh, cách áo sơ mi có thể cảm giác được cơ ngực rộng lớn rắn chắc. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại dắt tay anh rời đi.

Bởi vì bữa cơm hôm đó anh không hôn môi Nghiêm Hạ, cô bắt đầu giận dỗi.

Buổi tối làm bài tập cũng không vào phòng sách, ngồi dưới sàn phòng khách viết trên bàn trà hoặc sau khi tan học ở trường học làm xong mới về nhà. Buổi tối cũng không gõ cửa phòng ngủ của anh.

Thứ sáu hôm nay, lúc nghỉ trưa, Nghiêm Hạ nhận được điện thoại của trợ lý Nghiêm Dĩ Đông, bảo chiều nay sau khi tan học cô trực tiếp đến công ty tìm Nghiêm Dĩ Đông, tối nay dẫn cô về nhà ông nội ăn cơm.

Trong trường có học sinh ở ngoại ô, để những học sinh đó có thể bắt kịp xe về nhà nên thứ sáu trường học của cô tan học khá sớm.

Lúc Nghiêm Hạ đến công ty mới bốn giờ rưỡi, nữ thư ký trước cửa văn phòng thấy Nghiêm Hạ tới, lộ ra nụ cười lễ phép nhưng không nịnh nọt: “Cô Nghiêm, Nghiêm tổng đang họp, bảo cô chờ anh ấy trong văn phòng trước.”

“Cảm ơn chị, tôi biết rồi.”

Nghiêm Hạ ở trong văn phòng làm bài tập được một lúc thì thấy buồn ngủ. Ngày thứ sáu phải tan học sớm nên thời gian học sinh nghỉ trưa rất ngắn, cô còn chưa kịp ngủ trưa.

Cô vốn định nằm ngủ trên sô pha trong phòng làm việc, phát hiện không thoải mái lắm. Cô nghĩ tới phòng làm việc của anh, ở đó còn có phòng nghỉ, có đôi khi anh tăng ca quá muộn sẽ ngủ lại, bên trong còn có phòng tắm riêng biệt.

Giường trong phòng nghỉ là giường đôi, còn có một dãy tủ quần áo.

Trước khi lên giường, Nghiêm Hạ đã cởϊ áσ khoác đồng phục và cởϊ qυầи học sinh ra. Hôm nay lúc làm vệ sinh, nước thải lau sàn nhà văng tung tóe lên quần cô, cô hơi ghét bỏ.

Cô nằm đắp chăn, chơi điện thoại di động một lúc rồi ngủ thϊếp đi lúc nào chẳng hay.

Một giờ sau, Nghiêm Dĩ Đông tan họp trở lại văn phòng, không thấy Nghiêm Hạ đâu anh mới đi vào phòng nghỉ.

Quả nhiên thấy ổ chăn nhô ra một cục.

Anh vừa định tiến lên đánh thức Nghiêm Hạ, sau đó nhìn thấy cái quần được đặt bừa ở tủ đầu giường.