Chương 13: Bệnh Thất

Tất cả mọi người bị tiếng đổ này làm sững người, bản thân Casey đáng thương là người đầu tiên phản ứng lại.

Sách của Hogwarts vừa dày vừa nặng, phần lớn là bản bìa cứng, cô bị đập tới nỗi cả người lẫn ghế đều ngã sõng soài ra đất, góc vài cuốn sách đâm vào người cô, đau đến nỗi cô hồn lìa khỏi xác, cũng may cô dùng tay bảo vệ ót theo phản xạ nên không đến nỗi bị thương lần nữa.

Lần này khiến cô chảy nước mắt, bật lên câu nói tục bằng tiếng mẹ đẻ của cô: "ĐM..."

Casey nằm dưới đất hai giây mới từ từ tỉnh lại, dùng tay lấy mấy cuốn sách trên người mình xuống, muốn mượn lực từ bàn để kéo cả người đứng dậy.

Cuối cùng Eve đứng cách cô gần nhất mới tỉnh lại, tay chân luống cuống nắm lấy tay Casey định kéo lên nhưng Casey lại kêu một tiếng "Á" thảm thiết, cô ấy hoảng tới nỗi buông tay ra, mấy cậu Gryffindor ngồi đối diện đi vòng sang cũng chẳng dám ra tay giúp đỡ.

Cũng may Casey vẫn còn nắm lấy bàn, không đến nỗi ngã ngược lại xuống đất, cô cố gắng đứng dậy thì thấy Eve dùng vẻ mặt lo lắng nhìn mình, cẩn thận nói: "Casey, đầu cậu chảy máu kìa..."

Casey nghe thế thì dùng tay sờ trán mình, cơn đau ập tới làm cô hít sâu một hơi, cô run run hạ tay xuống nhìn thử một cái.

May quá, không phải quá nhiều máu.

Lúc này cả người cô đau âm ỉ, có vài chỗ còn đau buốt cả người, vết thương trên đầu chỉ là một trong số đó mà thôi.

Casey nhìn một vòng xung quanh, đầu sỏ gây tội với đám bạn của cậu ta đã mất tăm mất tích, cặp xách trên bàn đã được lấy đi, Casey tức giận nên hít sâu một hơi làm chạm tới vết thương ở ngực, đau đến nỗi cô chỉ đành thở nhẹ nhàng hơn.

May mà Eve nói tiếp: "Đám Potter bị bà Pince đuổi theo nên chạy mất dép rồi."

Casey mím môi, trong lòng lại chửi tục một câu.

Lúc bấy giờ nhóm người Gryffindor đã nhặt mấy cuốn sách tán loạn dưới đất lên, Calvin tóc vàng nhiệt tình nói: "Để tớ dẫn các cậu tới Bệnh Thất nhé? Tụi tớ biết đường... Đừng để ý tới đống sách đó, bọn họ sẽ trả về chỗ cũ."

Đám Gryffindor được nhắc là "bọn họ" thì đứng sau lưng cậu ta vung nắm đấm trong không khí, Casey cười miễn cưỡng với bọn họ, nói lời cảm ơn rồi sau đó xách cặp ra khỏi thư viện.

Eve và Calvin cũng đi sát theo sau.

Casey vừa ra khỏi thư viện thì thấy Potter đang đứng chần chừ ở cửa, đám bạn của cậu đã đi từ lâu, Potter nhoáng thấy cô ra thì lập tức chạy tới: "Thành thật xin lỗi, Casey, anh không cố ý... Ồ wow."

Cậu vòng tới trước mặt Casey, trông thấy trên mặt Casey dính đầy máu thì nhịn không được mở to hai mắt cất tiếng cảm thán sợ hãi, Casey tức giận đến nỗi cho cậu một ánh nhìn xem thường, vòng qua cậu rồi đi mất.

Potter biết mình lại làm sai nữa rồi, dùng sức vò đầu rồi điều chỉnh biểu cảm trên mặt, chạy vòng tới trước mặt Casey: "Tạo hình này của em đúng là ngầu đét luôn... Ý anh là anh không cố ý làm em bị thương đâu, là do anh bị bà Pince đuổi sát nút..."

Casey chả buồn nói câu nào, đương nhiên cô cũng biết Potter không cố ý, nhưng hồi nãy Potter còn cười cô, hơn nữa bây giờ cô đau muốn chết, cô chẳng muốn rộng lượng tí nào.

Eve và Calvin đuổi theo sau cũng chạy tới, một trái một phải kẹp Casey ở giữa, Potter đi theo sau lải nhải một lúc thì không biết sau đó lại chuồn đi đâu mất.

Trong lòng Casey càng thấy giận hơn.

Đúng là Gryffindor biết hết mọi con đường, không biết có phải là được đàn anh đàn chị dẫn đi rồi hay không mà Calvin có thể dẫn đám Casey đi thẳng một mạch tới Bệnh Thất, đám mù đường như Casey hoàn toàn không thể so được.

Bệnh Thất là một căn phòng lớn có trần nhà hình vòm, xung quanh là những khung cửa sổ lớn lấy ánh sáng rất tốt, giữa các giường bệnh được ngăn cách bằng tấm bình phong, ở đây không có ai cả.

"Ôi, con bị làm sao thế này?" Một quý bà bước ra từ sau bình phong, vẻ mặt hiền lành nhìn Casey, ánh mắt của bà đảo qua vết thương trên trán Casey rồi lộ ra nụ cười an ủi, "Đừng lo, vết thương này không nặng chút nào."

Trên đầu bà đội một cái mũ vải màu trắng, thoạt nhìn tựa như một người vừa bước ra từ bức trang thời Trung Cổ vậy.

Qúy bà cẩn thận đỡ Casey ngồi xuống giường bệnh, dùng khăn lông ướt lau sạch miệng vết thương của Casey, giúp Casey dời sự chú ý, bà dịu dàng nói chuyện phiếm với cô: "Ta là Poppy Pomfrey, con có thể gọi ta là bà Pomfrey, sau này có chuyện gì cũng có thể tìm ta..."

Dù bà nói chuyện nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt không ngừng, sau khi rửa sạch miệng vết thương thì cầm một lọ thuốc màu xanh từ hòm thuốc bên cạnh ra, lắc lư nhẹ nhàng hai cái rồi mở nắp nhỏ hai giọt lên miệng vết thương.

Một cảm giác xót nhẹ truyền tới từ chỗ vết thương, Casey rụt cổ về sau theo bản năng, thoáng thấy trên trán mình bốc lên một làn khói xanh, miệng vết thương cũng lạnh dần, không còn đau nữa, cô cảm thấy thật kỳ diệu nên đưa tay sờ trán mình, đã ngừng chảy máu rồi, sờ lên cũng thấy hình như nó đã khép lại, còn hơi ngưa ngứa nữa chứ.

"Đừng chạm vào miệng vết thương." Bà Pomfrey đè tay cô lại, ôm hòa nói, "Qua hai ngày là nó khỏi hẳn thôi, không để lại sẹo đâu."

"Chắc trên người con còn vài vết thương nữa..." Casey cảm thấy trên người mình còn khá ê ẩm, bà Pomfrey nhìn hai người đang đứng ở cửa, nhẹ nhàng vung đũa phép, tấm bình phong vốn chỉ chặn một phía lại mở rộng ra, bao bọc lấy giường bệnh này.

Casey ngượng ngùng cởϊ qυầи áo, bà Pomfrey cũng không miễn cưỡng, đặt lọ thuốc kia trên bàn rồi xoa đầu Casey nói: "Đây là thuốc chiết từ bạch tiễn, có tác dụng với những vết thương ngoài da, nếu chỉ xướt da thì một giọt là đủ rồi."

Casey gật đầu, bà Pomfrey cười nhẹ rồi đi ra ngoài nhưng cũng không quên khép bình phong lại giúp Casey.

Có lẽ là nhờ quần áo chặn mấy góc sách bén nhọn nên mấy vết thương trên người Casey chỉ xướt nhẹ, thoạt nhìn không nghiêm trọng lắm.

Sau khi cô bôi thuốc thì miệng vết thương đã gần khỏi hẳn.

...Bây giờ thì cô xác định, hồi nãy cái trán cô bốc khói xanh thật, trong lúc xử lý miệng vết thương của mình cô còn ngửi thấy một mùi hương tựa như cỏ xanh vậy.

Còn khá thơm.

Casey ra khỏi Bệnh Thất, thoáng chốc không biết có nên quay lại thư viện hay không, một phần là vì đường xa, phần còn lại là do không nhớ đường.

Calvin hiểu rõ tâm trạng của Casey, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tớ nói cho hai cậu hai lối đi bí mật nhé, đúng lúc gần đây có mấy bức tranh, bây giờ đi xem không?"

Eve cau mày, tiếc nuối nói: "Luận văn môn Bùa chú cho ngày mai tớ còn chưa làm xong, vẫn nên tới thư viện thì hơn."

Casey mím môi, tầm mắt nhìn thoáng qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Potter đứng trong đình viện dưới lầu đang cố gắng leo lên một bức tượng để trèo lên nóc dãy hành lang.

Mà từ góc của cô có thể thấy đầu bên kia hành lang là giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang tản bộ với nhau.

Cô suy nghĩ một chút rồi mở cửa sổ ra, hắng giọng hét to: "Potter, đừng trèo lên cao như thế, cẩn thận nguy hiểm đó!"

Cô thấy Potter đứng trên nóc hành lang mù mờ nhìn khắp nơi, dường như đang tìm xem ai vừa kêu cậu, mãi một lúc mới nhìn thấy Casey đang đứng trên lầu, Casey cười với cậu một cái rồi đóng cửa sổ lại trước mặt cậu.

Đúng lúc này, hai vị giáo sư đứng dưới hành lang cũng nhìn thấy vị trí của cậu ấy, nhanh chân bước về phía cậu.

Casey nghe thấy loáng thoáng tiếng giáo sư McGonagall kêu tên của Potter.

Tâm trạng cô lúc này tốt hơn rất nhiều, gật đầu với Eve rồi hớn hở nói: "Chúng ta về thư viện thôi."

Lời tác giả:

Casey: Em không biết mình có phải người không, chứ anh thì chó lắm.

Potter: Như nhau cả thôi.