Chương 43: Trong mắt người cuồng con là không có đạo lý

Thời tiết tháng 10 đã dần chuyển lạnh, lúc sáng sớm còn có thể nhìn thấy sương sớm đọng trên phiến cỏ.

Sau vài ngày thời tiết u ám, cuối cùng bầu trời cũng quang đãng trong xanh trở lại, ánh ban mai rực rỡ chiếu xiên vào những ngôi nhà cao thấp cổ kính ở Hogsmeade, làm tăng thêm chút sinh khí cho nơi này.

Trong một buổi sáng như vậy, cô gái tóc bạc đi một mình trong những con hẻm ở Hogsmeade, tiếng bước chân "lộc cộc" kéo dài đến tận Quán Đầu Heo.

Quán bar vào buổi sáng thường không đông khách, đặc biệt là Quán Đầu Heo, nơi này kinh doanh không được tốt lắm, chỉ có ông lão chủ quán đứng sau quầy bar dùng một cái khăn bẩn đến mức không nhìn thấy màu sắc ban đầu để lau những cái ly thủy tinh cũng bẩn như vậy, thấy Sissy đi vào, cũng không buồn để ý đến cô, chỉ liếc mắt về phía cô đang ngồi, một người đàn ông với bộ quần áo và tóc màu trắng đã đợi ở đó từ lâu.

"Ôi!! Hôm nay cậu không đeo mặt nạ à?"

Sissy hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống đối diện với người đàn ông tóc trắng, người đàn ông trước mặt cô rõ ràng có chút nữ tính, một đóa sen đỏ nở rộ mê hoặc chạy dọc theo cổ, khiến người đàn ông có thêm một chút quyến rũ không phù hợp với tuổi.

"Mặt nạ của tôi vốn là để đề phòng chị thôi, tôi và chị đã thẳng thắn đối đãi với nhau rồi, đeo cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa."

Giọng nói Edwin hơi khàn khàn, Sissy bĩu môi, không có nói nữa.

Bây giờ hai người đang hợp tác để sử dụng lẫn nhau, không có mối quan hệ nào giữa họ, thứ kết nối hai người chỉ là giá trị sử dụng của người kia.

Edwin cười nhẹ, một lúc sau, cậu ta thu lại ý cười bên môi và gọi hai ly bia bơ, một ly đặt trước mặt mình, ly còn lại đưa cho Sissy.

"Nói đi, cậu tìm tôi là có chuyện gì vậy?"

Mọi chuyện bắt đầu từ hai ngày trước, sau khi Sissy cắn răng nghiến lợi đọc thông báo, cô bắt đầu nghĩ cách viết thư cho Edwin.

Chuyện này tưởng chừng đơn giản, nhưng bây giờ Umbridge đã kiểm soát toàn bộ Hogwarts, mức độ bảo mật của bức thư vẫn còn là một vấn đề, nếu nói quá rõ ràng, chẳng may bức thư bị cướp giữa chừng thì sẽ lộ hết, nói không rõ thì lại sợ Edwin sẽ không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cô quyết định nên có một cuộc nói chuyện trực tiếp giữa hai người.

Sissy cúi đầu nhấp một ngụm bia bơ, giả vờ hỏi một câu: "Có phải Cho vẫn chưa biết thân phận thật của cậu đúng không?"

Edwin nở một nụ cười khá là vui sau khi nghe câu hỏi của cô: "Chị nghĩ rằng tôi sẽ nói với con gái yêu quý của tôi biết chuyện này sao?"

Mỗi lần nhìn thấy Edwin, Sissy đều cảm thấy như thể mình đang bị cậu ta trêu đùa trong lòng bàn tay, như thể mọi hành động của cô đều bị cậu ta nhìn thấu.

Cô chợt hiểu tại sao Cho lại làm mọi thứ mà không kiêng sợ gì cả, bởi vì Edwin đã sớm trải từng bước từng bước cho con bé đi, đằng sau mỗi cô gái hư hỏng đều là một người đàn ông luôn nguyện chiều chuộng cô ấy, đặc biệt là một người đàn ông đậm chất quý ông nước Đức như người này, người bình thường khi nuôi con đều có phê bình và khen thưởng, nhưng cậu ta thì lại chiều con gái đến mức coi trời bằng vung.

“Cậu làm như vậy là làm hại con bé đấy!” Sissy nói một cách gay gắt: “Cậu có biết con bé đã tham gia vào nột hội tên là D.A. mà Harry Potter tổ chức chưa? Bây giờ đang chiến đấu chống lại Umbridge đấy.”

Edwin nghe xong lời Sissy nói, hơi nhướng mày: "D.A.?"

“Chính là đội quân của Dumbledore, con gái của cậu đang ủng hộ Dumbledore đó.” Sissy nói ngắn gọn dễ hiểu.

Vẻ mặt Edwin không chút thay đổi: "Chị cũng không ủng hộ Dumbledore sao?"

Sissy đột nhiên cảm thấy mình giống như đang đàn gảy tai trâu, Edwin hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hoặc là cậu ta nhận ra được, nhưng mà chẳng buồn ngăn cản.

"Nhưng tôi không đứng lên chống lại Umbridge một cách quang minh chính đại như thế. Cậu có biết nếu tổ chức D.A. bị bại lộ, Cho có thể sẽ bị trục xuất khỏi trường không?"

"Tôi nhớ điều kiện trao đổi của chúng ta là chị sẽ bảo vệ Cho thật chu toàn, với tư cách là giáo sư của trường Hogwarts, bảo vệ Cho không bị bắt cũng không có vấn đề gì chứ!"

Cộc bia bơ trong tay Edwin không nhúc nhích, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại có chút mơ hồ. Cậu ta lười biếng liếc nhìn Sissy: "Tôi không muốn bởi vì tôi mà làm cho Cho không vui vẻ, con bé có cuộc sống của riêng nó, tôi sẽ không can thiệp."

Khóe miệng Sissy giật giật: "Vậy cậu muốn tôi bảo vệ con bé như thế nào, khi hội của con bé hoạt động, tôi phải đứng ở cửa để đợi hộ tống nó sao?"

Edwin mỉm cười: "Chị bốn mươi hay là bốn tuổi vậy? Ý tưởng ngu xuẩn như vậy từ đâu ra đấy?”

Khuôn mặt của Sissy méo mó, phải một lúc lâu sau cô mới nói: "Tôi cũng không thể khiến cho Umbridge cả ngày cứ ngồi ngây ngô trong văn phòng không đi đâu được..."

Edwin vẫn cười: "Xem ra đầu của chị bị quái vật giẫm lên rồi, ngay cả hơi thở ngu ngốc cũng không che dấu được."

Sissy nghiến răng nghiến lợi: "Cậu không nên yêu cầu nhiều như vậy, nếu sớm biết con gái của cậu không phải một cái đèn cạn dầu, đáng ra tôi không nên ra điều kiện với cậu."

Edwin cười nhạt liếc cô một cái, nhẹ nhàng thở dài: "Bảo chị bảo vệ một đứa nhỏ thôi mà cũng không làm được, về nhà ăn thêm quả óc chó bổ não đi!"

Sissy nắm chặt nắm đấm, nếu như người đàn ông trước mặt cô không hứa với cô là sẽ bảo vệ Draco, cô thực sự muốn cho cậu ta một câu Avada.

Sau khi chọc tức Sissy thành công, Edwin nhịn không được mà lắc đầu, cậu vẫn rất hiểu tính cách của Sissy, từ nhỏ mẹ cậu đã dạy cậu cách để lợi dùng người chị gái này, vài chục năm không gặp, tính cách của chị ấy quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn có một số thứ không thay đổi, ví dụ như chị ấy không có nhiều đầu óc, cũng chẳng có nhiều tâm cơ.

Edwin cau mày và nhìn chằm chằm Sissy một lúc rồi mới nói: "Umbridge không làm việc lâu ở Hogwarts, nếu như cần thiết, chị có thể gϊếŧ chết bà ta cũng không sao, Bộ Pháp thuật cũng không để ý đâu, chẳng mấy chốc người kia sẽ quản lý nó."

"Nhân tiện, sắp tới người đó cũng có thể sẽ bắt đầu hành động chống lại vị cứu tinh của Gryffindor, nếu như chị có ý định ngăn chặn nó, chị cũng có thể nhắc nhở cậu ta một câu."

Một cuộc gặp gỡ chia tay trong không vui.

Thứ mà Sissy nhận được là một thông tin mà cô đã sớm biết từ lâu, Voldemort muốn sử dụng Harry để tìm ra quả cầu.

Nếu không phải cô xuyên đến, loại tin tức này dĩ nhiên rất quý giá, nhưng cô lại là một người xuyên không, tuy rằng ký ức kiếp trước đã dần bị xóa mờ, nhưng cốt truyện vẫn nhớ rõ.

Nhưng cô cũng không định nói với Harry hay Dumbledore về điều này, Dumbledore có lẽ đã có linh cảm, còn Harry...cho dù cô có nói với cậu ta, thì chắc cậu ta cũng sẽ không tin.

Có nên nhắc nhở Draco một câu không nhỉ?

Lucius sẽ phụng lệnh của Voldemort để cướp Quả cầu tiên tri từ Harry, nhưng kết quả cuối cùng là trận cướp không thành công và bị ném vào Azkaban...

Sissy vừa đi về vừa suy nghĩ kỹ càng, phát hiện trong nguyên tác không hề có chút dấu vết nào của Edwin Suyier, nhưng Edwin đã biết được chuyện này, có thể thấy Edwin quả thực rất được Voldemort coi trọng, cậu ta không cần phải ra tiền tuyến, nhưng chuyện gì nên biết thì cậu ta biết hết, mấu chốt là Edwin còn không có sự tôn trọng đặc biệt với Voldemort, dựa trên sự hiểu biết của cô về em trai của mình, Edwin sẽ không bao giờ làm những chuyện giống như là hôn áo choàng của người khác.

Những người có thể được trọng dụng như vậy, một là Snape, người còn lại chỉ sợ cũng chỉ còn Edwin.

Cùng là những người đa mưu túc trí, một người u ám như con rắn già, người còn lại càng tệ hơn, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của cậu ta.

Nhắc đến Snape ... Cô thậm chí còn không dám tiếp xúc với anh ta từ đầu học kỳ này.

Ngoại trừ bản thân và Draco, anh ta là người duy nhất biết về mối quan hệ của hai người, sau khi bị Snape vạch trần, Sissy rất sợ người đó sẽ nói cho người khác biết chuyện, nhưng anh ta lại không làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí đến liếc mắt nhìn một cái còn không thèm.

Có lẽ anh ta nghĩ Draco chỉ là nhất thời hứng khởi, hoặc là...

Sissy không biết, trong khi bản thân cô còn đang phải lo lắng cho Cho Chang, Snape đã lạnh lùng ngăn Draco, người đang chuẩn bị rời đi sau khi kết thúc lớp Độc dược.

“Đến văn phòng của ta lúc bảy giờ tối nay.” Bậc thầy độc dược với mái tóc đen nói những lời này qua kẽ răng.

Vẻ mặt của Draco có chút cứng ngắc, đặc biệt là ở bên cạnh cậu còn có đối thủ của cậu, tổ ba người đó đang dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn cậu.

Đêm hôm đó, Draco ăn một chút bữa tối, sau đó vội vàng đi đến cửa hầm.

Theo trực giác, cậu cảm thấy giáo sư Snape có vẻ rất khó chịu, bởi vì cậu đã phải đứng gõ cửa đủ 10 phút mới được "mời" vào, tức là nhiều hơn năm phần ba mươi hai giây so với lần cậu đến đây lần trước.

Cậu cũng không biết bản thân đã chọc giận viện trưởng nhà mình lúc nào, có lẽ nào là do bài tiểu luận về Mặt trăng của cậu chỉ được điểm A? Cậu thừa nhận rằng cậu có thể không cẩn thận trong việc hoàn thành bài tập về nhà của mình gần đây, bởi vì cậu còn phải huấn luyện Quidditch, chăm sóc những học sinh năm nhất Slytherin, và cùng học Bế quan Bí thuật với Sissy...

Nhưng dù vậy, cậu cũng tuyệt đối không lơ là bài học, bài luận đó vẫn được làm rất hoàn chỉnh chỉ là nét chữ có chút cẩu thả, nếu không phải những thứ đó ảnh hưởng đến tâm trạng của giáo sư thì có lẽ cậu cũng được E rồi.

“Chào buổi tối, giáo sư.” Draco vẫn rất lễ phép khi phải đối mặt với vẻ mặt tối sầm của viện trưởng nhà mình.

Snape không nói gì, đột nhiên rút đũa phép ra, một câu thần chú quen thuộc bay về phía Draco.

—— Chiết tâm bí thuật!

...

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến Draco không kịp phản ứng, một vài hình ảnh không kịp giữ lại mà hiện ra trước mắt Snape — những nụ hôn, những giọt nước mắt, những cái ôm...

Draco chỉ cảm thấy choáng váng trong giây lát, rồi vội vàng tập trung, loại bỏ câu thần chú của Snape ra khỏi đầu.

Vào lúc đó, vẻ mặt của Draco thật sự hoảng loạn không thể tả được.

“Bế quan bí thuật?” Sắc mặt Bậc thầy độc dược còn đen hơn so với lúc trước: “Cô ta dạy sao?”

Draco biết rằng mọi chuyện đã bị lộ, vì vậy chỉ có thể gật đầu.

Vừa bước vào chào hỏi đã bị nhận Chiết tâm bí thuật, dù hiện tại cậu đang bối rối như điên thì cũng đoán được chuyện giữa mình và Sissy có lẽ đã bị cha đỡ đầu phát hiện.

Snape dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu, chàng trai tóc bạch kim này có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều, giọng điệu nghiêm nghị như dao khiến cậu không thể phản bác: “Draco Malfoy, con có biết mình đang làm gì không?"

Tác giả có chuyện muốn nói:

Edwin: Gần đây người đó kia sẽ có hành động chống lại vị cứu thế kia, nhớ nhắc nhở cậu ta một câu...

Sissy: Sao phải làm vậy?

Edwin: Vì một ngày nào đó tôi sẽ tự tay gϊếŧ chết cậu ta, kẻ dám có âm mưu gây rối con gái tôi!!! BLABLABLA...

Bởi vậy có thể thấy được, không thể nói chuyện có lý với một người cuồng con gái.

Trân trọng cuộc sống, tránh xa người cuồng con gái.