Chương 42: Con rồng nhỏ của tôi sắp trưởng thành

Khi lớp học Chăm sóc Sinh vật Huyền bí kết thúc, ngoài dự đoán là Umbridge không hề làm khó Sissy, mà ngược lại chỉ cầm chiếc bảng viết của mình rồi xoay người rời đi, như thể phía sau có tai họa ghê gớm.

Mà sự thực cũng đúng là như thế, hành động vừa rồi của Sissy khiến bà ta rất sốc, rõ ràng nhìn thì như một cô gái nhỏ nhắn chỉ cần gió thổi là ngã, thế mà có thể dùng tay không ấn chiếc thước cuộn vào trong bàn gỗ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Sissy Suyier vậy? Chẳng lẽ đây chính là chỗ đáng sợ của cô ấy?

Umbridge cảm thấy có chút sợ hãi khi nghĩ đến điều này, bà ta là người của Ravenclaw, sẽ không làm gì để bản thân phải thiệt thòi, nếu Suyier đã không ghét bỏ Dumbledore, lại không hề đối đầu với bà ta thì đương nhiên cũng không cần khıêυ khí©h một người rắc rối như vậy.

Cứ như vậy, Sissy đã trở thành giáo viên dễ dàng vượt qua đợt kiểm tra giảng dạy nhất, không cần chuẩn bị gì, thậm chí ngày hôm trước cuộc kiểm tra còn ngồi trong văn phòng gặm chân gà tây, nhưng kết quả lại khá mỹ mãn.

Nhưng Trelawney, người bị kiểm tra trước Sissy một ngày, lại không được may mắn như cô, việc ở lại trường học dạy như một cái mác, gắn thật chặt vào vị giáo sư dạy môn Bói toán đến mười sáu năm ở trường Hogwarts này.

Trên thực tế, không riêng gì Trelawney, đánh giá của Giáo sư McGonagall và Giáo sư Flitwick cũng không khá hơn là bao, ngay cả Snape, người luôn âm trầm cũng bị Umbridge chất vấn một trận trong lớp.

“Tôi phải nói rằng, người phụ nữ ngốc, cô thật may mắn.” Draco nhận xét.

Sissy cũng không thể phủ nhận cái suy nghĩ này, cô không ngờ rằng mình có thể có được hiệu ứng tốt như vậy bằng cách đe dọa Potter, chỉ làm tổn hại một cái bàn gỗ cùng một cái thước cuộn, kiểu kinh doanh này cũng khá là tiết kiệm.

Nhưng cũng vì chuyện này mà Sissy cảm thấy ánh mắt của Harry nhìn cô mấy ngày nay cực kỳ kỳ lạ, không giống như hận thù mà là sợ hãi, hình như đang là sợ hãi điều gì đó.

Quái lạ, hành vi của cô khiến người khác sợ hãi như vậy sao?

Sissy rất là hoang mang, sau khi suy nghĩ kỹ lại, hình như cô có vẻ rất dọa người khi nổi giận, lúc đối diện với con Bằng Mã vào hai năm trước cũng thế, lúc đó cô nhảy từ trên cây xuống, con đại bàng đó thậm chí còn quên cả tấn công, khi thấy cô còn hơi nao núng, còn cả cái lần giúp đỡ Draco sau trận đấu Quidditch, cậu học sinh bị bẻ gãy đũa phép sợ đến mức mềm nhũn cả hai chân, ngồi thụp xuống đất và cả lúc đối mặt với người sói Lupin...

Đếm những lần như thế này, cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn, cho dù biết cơ thể của mình khác với người thường, nhưng những thứ này có vẻ quá kỳ quái.

Trước đây Sissy cũng không quan tâm lắm, trong trí nhớ mà Sissy kế thừa, khi còn nhỏ, cô thường trải qua những chuyện như khó kiểm soát sức lực hoặc mất kiểm soát cảm xúc và làm tổn thương những người xung quanh.

Mà kể từ khi Sissy kế thừa tất cả những điều này, cũng không phải là cô không hề nghĩ đến điều đó, chỉ là tất cả những chuyện này đều được cô quy là do sức khỏe của cô quá tốt, bây giờ có vẻ như cơ thể cô ấy thực sự có điều gì đó đặc biệt.

"Người phụ nữ ngốc, cô không chuyên tâm."

Giọng nói của Draco vang lên bên cạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ của Sissy, cô hứa với Draco sẽ dùng thời gian rảnh cuối tuần để dạy cho cậu Bế quan Bí thuật, nhưng rất nhiều lần bị Draco xâm nhập vào trí nhớ.

"À...Xin lỗi..." Sissy thản nhiên nói.

Draco cau mày khi thấy cô che giấu, lông mày hơi nhíu lại, nhìn cô có chút lo lắng: "Cô bị sao vậy? Vì sao tự dưng lại nghĩ về thời thơ ấu của cô vậy?"

Sissy cúi đầu và nhìn chằm chằm vào đầu đũa phép của mình, không nói lời nói.

Thật lâu sau, cô nghiêm túc nói: "Draco, cậu có cho rằng tôi sinh ra chính là một con quái vật không?"

Draco sững người một lúc, nhớ lại những lời Edwin nói…bí mật về gia đình Suyier...

Mặc dù ý nghĩa của những sợi chỉ vàng đó cậu vẫn chưa biết, chỉ là Sissy của cậu sẽ không phải là một con quái vật, không bao giờ.

Nghĩ đến đây, Draco vươn tay khẽ vuốt cái mũi nhỏ của cô: "Đồ ngốc, cả ngày cô cứ suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy? Làm sao có thể có một con quái vật đần như vậy, chẳng lẽ là Troll* sao?" (Troll: Đây là những con quái vật khổng lồ cao từ 3-5 mét tàn bạo nhưng lại hết sức ngu ngốc)

Sissy bĩu môi khi bị so sánh với Troll, Draco chỉ muốn cắn một cái vào đôi môi hồng hào của cô.

Cậu nghĩ như vậy, nên đương nhiên cậu cũng làm như vậy một cách tự nhiên, cậu đưa môi mình lại gần, hai tay rất tự nhiên mà ôm lấy thân hình mảnh mai và mềm mại của cô gái.

"Draco, cậu học toàn những điều không tốt, tuổi nhỏ mà đã học người lớn ôm ôm ấp ấp người khác giới rồi.”

Sissy trở nên ngạo kiều (bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong dịu dàng) khi bị người ta ôm vào trong lòng, cô giả vờ vùng vẫy hai lần để tượng trưng, nhưng lại vô tình hơi dùng sức một chút, kết quả là Draco và chính mình đều bị ngã xuống bàn.

Tuy nhiên, Draco vẫn không buông tay, lần này còn trực tiếp đè cô lên bàn, dưới người cô vẫn còn một đóng sách vở tán loạn.

Với kiểu hành động này, Sissy không dám dùng thêm lực nữa, lo lắng vặn vẹo cơ thể, sau đó phát hiện chỗ bắp đùi mình có một vật cứng rắn nào đó chọc vào.

"..."

Sissy 囧... Cô không phải người ngây thơ, chưa bao giờ, đương nhiên là cô biết thứ này là gì…Con rồng nhỏ này đã không còn là cậu bé lúc mới gặp nữa, bây giờ cậu bé đó đã dần trưởng thành, mà cô người vẫn luôn sớm chiều ở chung với cậu, lại không không hề để ý đến việc cậu bé vốn từng là một con cừu nhỏ đã sớm lột xác trở thành một con sói lớn.

"Draco..." Sissy cẩn thận gọi tên cậu.

Tất nhiên Draco biết những thay đổi trên cơ thể cậu, và khuôn mặt đẹp trai của cậu hơi ửng hồng.

"Đừng nhúc nhích, để tôi ôm cô một lúc, tôi sẽ không động vào cô..." Cậu nghiến răng nghiến lợi nói.

Sissy không hề động đậy, còn khéo léo dùng đầu lưỡi chạm vào môi Draco để giúp cậu hạ hỏa.

Một lúc sau, Draco mới thả cô ra, ngồi vào chiếc ghế duy nhất trong phòng làm việc của Sissy, Sissy quay đầu nhìn cậu, vẫn nhìn thấy những mảng đỏ khả nghi trên cổ và tai của cậu.

“Draco, cậu không cần phải xấu hổ, điều này chỉ có thể nói rõ cậu là một người đàn ông bình thường, nếu như cậu không như vậy, tôi mới không cần một hàng rởm đâu!” Xuất phát từ lòng tốt, Sissy an ủi cậu, nhưng kết quả nhận được lại là một cái lườm.

"Hơn nữa..." Cô liếʍ môi làm ra vẻ không thỏa mãn: "Draco, không ngờ cơ thể cậu lại tốt đến vậy!"

Sissy vừa nói vừa chọc chọc vào ngực Draco, rất cứng và chắc chứ không hề gầy nhom giống như trong tưởng tượng của cô, Sissy cảm thấy rất hài lòng.

Ai ngờ, Draco không biết vô tình hay cố ý mà liếc qua ngực cô, trả lời: "Khá giống nhau."

Sissy giật mình, nhíu mày nhìn lướt qua bộ ngực không quá thu hút của mình, nhớ tới vẻ mặt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhưng cũng đầy xấu xa vừa rồi của cậu, trong lời nói rõ ràng có ý giễu cợt.

Khá giống nhau? Chính là không khác nhau mấy sao? Cậu ấy là một vùng đất bằng phẳng thì là đúng không phải nghi ngờ, nhưng cô không phải như vậy đây, tuy rằng ngực của cô cũng không quá lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là hai gò nhỏ, làm sao có thể giống nhau được?

"Draco, cậu ghét bỏ tôi!"

Sissy tức giận, trong cơn tức giận đã cầm tay cậu lên và cắn một cái, khiến cho đến tận hai ngày sau, bạn học Draco của chúng ta vẫn không thể không dùng áo choàng cẩn thận che tay phải của mình, một dấu răng cũng không phải là một món trang sức đẹp đẽ gì…

Nhưng tóm lại, chủ nhật này cũng không tệ.

Vào thứ Hai, Sissy, người đã quen dậy sớm hơn một chút, cười đến híp cả mắt khi đi vào trog hội trường để ăn sáng.

Khi đi ngang qua bảng thông báo, cô thấy trước bảng thông báo chật ních người, Sissy nhảy tới nhảy lui cũng không thấy gì, may mà sức của cô lớn, chỉ cần cố gắng một chút là đã chen được lên phía trước, lúc này mới phát hiện ở giữa bảng có một cái thông báo thật to, che lấp tất cả những thứ khác.

"Đạo Luật Giáo Dục số Hai Mươi Bốn?"

Sissy nhìn dòng chữ tiếng Anh được viết gọn gàng trên thông báo, càng xem thì lông mày cô càng nhíu chặt lại.

“Tất cả các tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm và chức câu lạc bộ của học sinh đều bị đình chỉ kể từ lúc này.

Một tổ chức, đoàn thể, đội và hoặc câu lạc bộ tức là những cuộc họp thường trực của một nhóm của ba học sinh hoặc nhiều hơn.

Quyết định cho phép tổ chức lại các hoạt động trên có thể được cấp bởi Thanh tra Cao Cấp (giáo sư Umbridge).

Không một tổ chức, đoàn thể, đội, nhóm hoặc câu lạc bộ học sinh nào được phép tồn tại mà không được Thanh Tra Cao Cấp chấp nhận.

Nếu phát hiện học sinh vi phạm kỷ luật sẽ bị đuổi học ngay lập tức.”

"Merlin..." Sissy nhỏ giọng mắng một câu.

Không ngờ Umbridge lại bắt đầu nhanh như vậy, thông báo như vậy rõ ràng là nhằm vào Harry và các thành viên D.A.

Cô nghĩ đến lần cuối cùng cô được cử đến chuồng cú để điều tra vụ Bom phân, thông tin Filch nhận được là giả, đó là Umbridge, bà ta chỉ muốn chặn lá thư của Potter.

Hình như mấy ngày trước Potter có mang con cú trắng của mình đến tìm cô, lúc đó cô cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ con cú bị thương bình thường thôi, cô đã trả lại con cú cho Harry sau khi xử lý vết thương một cách đơn giản, bây giờ nghĩ lại, rất có thể người tấn công con cú của Harry là Umbridge.

Trên thực tế, chuyện này không liên quan gì đến Sissy, nhưng điểm mấu chốt là Cho Chang vẫn còn trong D.A., mà cô đã hứa với Edwin rằng cô sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ sự an toàn của Cho.

"Edwin, con gái của cậu thực sự không phải là đèn cạn dầu..."

Sissy thở dài, thích Harry hay được Harry thích thì cũng mặc kệ đi, cần gì phải ngang nhiên phản đối Umbridge như vậy chứ, lại còn coi Harry như một anh hùng...Ngại mình ở Hogwarts quá lâu rồi đúng không?

Edwin cũng thế, cậu ta bảo vệ Cho quá tốt, chỉ sợ việc cậu ta là Tử thần Thực tử Cho không biết một chút gì, và có thể cũng không nói môt chút gì về mối nguy hiểm mà họ đang đối mặt, nếu không thì làm sao Cho dám không kiêng sợ gì như vậy chứ?

“Đồ ngốc, không có khó khăn gì trong việc tổ chức lại đội Quidditch ở Slytherin, Umbridge đã chấp thuận.” Draco nói một cách đắc thắng khi đi ngang qua Sissy, lại phát hiện Sissy đang nghiến răng nghiến lợi nhìn vào tờ thông báo, giống như tờ thông báo đó có thù oán gì với cô ấy vậy.

"Ồ...Chúc mừng...Vậy thì Draco, nếu sau này cậu nhận được việc, và phải đi bắt ai hay tổ chức nào...Nhớ buông tha cho một cô gái tên Cho Chang nhé."

Sissy nói xong, bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của Draco, quay trở lại văn phòng của mình.

Có vẻ như cô lại phải viết cho Edwin một lá thư rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Về vấn đề của cơ thể, bản thân Sissy cũng không biết, nhưng Edwin thì biết, đây là một phục bút (đoạn văn dẫn đầu ý cho đoạn văn sau), sẽ giải thích cặn kẽ ở phần sau, liên quan đến một số chuyện trong gia đình biếи ŧɦái Suyle.

Phía dưới là một đoạn kịch nhỏ:

Sissy: Cậu có cần phải chiều chuộng con gái mình đến vậy không?

Edwin: Con gái chính là để cưng chiều.

Cho: Bố là người đàn ông tốt nhất trong mắt con, Cédric, Harry hay Michael Corner đều đi sang một bên...

Một số khác: Em trai của cô có chắc là nhận nuôi Cho để cưng chiều không? Có chút mùi gian tình đấy...