Chương 49: Một cái kiếm không có vỏ

Ánh năng ban mai chiếu vào, khóe môi cô gái tóc bạc cong lên, nụ cười khẽ giống như ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ mỗi sớm mai, cùng với đôi mắt sáng ngời như đá quý, tựu chung lại trông như một bức tranh, trong tranh ánh mặt trời trải rộng khắp mặt nước, làm đỏ rực cả con sông.

Harry, người đã bị Snape nhìn thấy gần như toàn bộ ký ức ngây người, cậu nhìn vào khuôn mặt tươi cười đó, bỗng chốc nhớ đến những người bị cô cho một bài học: Snape, Lupin, Moody giả, hay Umbridge…

"Làm sao, sao cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy? Chẳng lẽ cậu muốn trở thành kẻ thù của tôi sao?" Nhưng mà cô gái đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà vỗ vai cậu.

Nhìn bàn tay đang rơi trên vai mình, Harry nghĩ đến hình ảnh những người bạn Gryffindor cũng như những Tử thần Thực tử bị cánh tay này đánh cho thành đầu heo...

Cuối cùng, cậu im lặng cúi đầu xuống, đành phải tuyệt vọng giấu những ký ức xấu hổ đó vào nơi sâu nhất trong tâm trí.

Cha nuôi đã dùng kinh nghiệm của chính mình để nói với cậu ta rằng không nên cứng đối cứng với người phụ nữ này, phàm là những người dám đối đồi với cô đều sẽ bị dùng sức mạnh áp chế.

Từ khi cậu bước chân vào trang viên Suyier, cô trông như dao thớt, còn cậu thì giống như thịt cá.

Nghĩ đến điều này, Harry không khỏi buồn bã, nhưng cụ Dumbledore, kẻ thân là thủ phạm lại chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại, giả vờ phớt lờ vẻ bất lực của cậu.

Phải biết rằng trên đời này có hai loại người tuyệt đối không được chọc vào, một loại là có xuất thân vững chắc và loại còn lại chính là những người có thực lực mạnh mẽ.

Thật không may, Harry đã chọc trúng người có cả hai điều này...

Cậu là Harry Potter nổi tiếng, nhắc đến tên tuổi của cậu, hầu hết các phù thủy phe thiện đều sẽ quý mến cậu, hơn nữa bản thân cậu cũng có thiên phú cực cao trong bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, ngay ở năm thứ ba đã có thể gọi được Thần Hộ Mệnh.

Chính vì vậy, Harry không chỉ nổi tiếng trong thế giới phép thuật mà còn nổi tiếng vì nhiều lần gặp dữ hóa lành.

Tuy nhiên, có một loại người không cần đến sự giúp đỡ của cậu, bởi vì xuất thân của cô mạnh hơn, hơn nữa thực lực của cô cũng vô cùng mạnh mẽ.

Đó là Sissy, cô sinh ra trong gia tộc Suyier cao quý, mang danh là Thần Sáng mạnh nhất, nên cả trăm Harry cũng không thể đánh bại một Sissy.

Nhưng điều này cũng tốt, cậu có thể nhận ra được sự nham hiểm của thế giới sớm hơn và chuẩn bị sẵn sàng cho những đau khổ phải trải qua trong tương lai...

Dumbledore nghĩ như vậy, cho nên cảm thấy sự sắp xếp của mình là vô cùng hoàn hảo, chỉ khổ Harry thôi, kỳ nghỉ bi thảm của cậu đã bắt đầu như thế này.

Vào ngày đầu tiên, Sirius đưa Harry đến trang viên Suyier, sau đó Harry trơ mắt nhìn cha đỡ đầu biến thành một chấm tròn nhỏ và biến mất khỏi tầm mắt của mình...

Kreacher là người đã đưa cậu đến vào ngày thứ hai, nhưng một lát sau, Kreacher bị yêu tinh Đóa Đóa, bảo vệ trang viên Suyier trói chặt như cái bánh trưng và ném trở lại ngôi nhà cũ của Black...

Vào ngày thứ ba, Harry đã có kinh nghiệm hơn, cậu tự mình đi đến, kết quả là bị Sissy nhìn thấy toàn bộ ký ức từ khi còn bọc tã cho đến khi lớn lên bị Dudley bắt nạt.

Mặt Harry đỏ bừng, nhưng Sissy cười tươi đến híp cả mắt lại.

Nhìn thấy cô gái xinh đẹp với mái tóc bạch kim đang đi dạo trong vườn một cách mãn nguyện, trong miệng còn than thở: "A, Harry, thì ra khi cậu bọc tã gấu Pooh lại đáng yêu đến như vậy..."

Harry có một loại cảm giác muốn vừa gào khóc vừa lao đến và đồng quy vu tận cùng cô.

Nhưng cậu không làm được, nói thì đơn giản nhưng việc ném đá cuội vào một con ngựa háu chiến thì quá thiếu khôn ngoan...

Sau một thời gian chung sống với Sissy, Harry dần trở nên lý trí hơn, không còn liều lĩnh như trước nữa.

Cậu đã học được rất nhiều điều từ người phụ nữ đó, mặc dù cái giá phải trả không hề nhỏ.

Người phụ nữ đó thực sự đã đe dọa cậu nếu cậu làm bất cứ điều gì không hợp ý cô ta, cô ta sẽ vẽ hình Harry đang bọc tã và đóng đinh nó vào bức tường dễ thấy nhất ở Hogwarts.

Đáng ghét nhất là chỉ với một bức tranh này, đã đổi lấy hai mươi chocolate con ếch của Harry.

Harry ở bên cạnh đang uất hận mà cắn cắn mấy cái thẻ trong chocolate con ếch — Người phụ nữ già đáng ghét, ăn nhiều đường như vậy để làm gì, tôi nguyền rủa răng bà bị sâu hết sạch, lượng đường trong máu cao, bị mỡ máu và huyết áp cao.

Tất nhiên, lời nguyền của cậu đã không được ứng nghiệm, Sissy vẫn cho cậu thấy một hàm răng trắng sáng rực rỡ mỗi ngày.

Và thời gian trôi qua, Sissy năm nay đã 18 tuổi, càng ngày càng xinh đẹp, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, cô đi đi lại lại vui vẻ trong chiếc váy hồng, màu hồng vô cùng tích cực, phụ nữ bình thường không thích mặc màu hồng cánh sen như vậy, bởi vì nếu không kìm được sẽ lộ ra vẻ thô tục.

Nhưng chỉ riêng Sissy lại khác, đẹp như đào như mận, trực tiếp đè màu hồng đó xuống.

Một người đẹp như vậy, đừng nói là ở trong lớp của họ, ngay cả khi nhìn khắp trường Hogwarts cũng không thể tìm thấy mấy người. Không có gì lạ khi Malfoy thích cô ấy...

Khi ở chung với Sissy, nếu Harry nói là hoàn toàn không không được tự nhiên thì cũng không đúng, thứ nhất, dù sao cô cũng là một Slytherin, thứ hai, cô có mối quan hệ như vậy với Malfoy...

Khi nghĩ rằng quá khứ xấu hổ của mình có thể bị Sissy kể như một trò đùa cho đối thủ nghe, Harry đã cảm thấy đau dạ dày, đau gan, đau thận và đau khắp nơi.

Cũng may là cô rất ít khi nhắc đến Malfoy trước mặt cậu, lần duy nhất là khi cậu mãi không tìm được linh cảm để học Chiết tâm Bí thuật trong suốt một tuần, Sissy chê cậu ngu ngốc, sau đó nói ra tên Malfoy trong sự căm tức.

"Đồ ngu ngốc, Draco đã thuần thục nó trong vòng một tuần đấy..."

Sau khi rống xong, cô ấy dường như nhận ra mình lỡ lời, cho nên im lặng cúi đầu, đi tìm Đóa Đóa kêu thêm một đĩa bánh ngọt.

Vào lúc đó, Harry dường như nhìn thấy một dấu vết của sự đau khổ trong mắt cô.

Hóa ra không phải là cô không quan tâm, mà là cô không biết thứ cảm xúc đó tên là gì.

Bây giờ Harry với Cho cũng là như vậy.

Mỗi khi nghĩ đến cô ấy, cậu lại cảm thấy khó chịu, rất muốn gặp cô ấy nhưng lại không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào...

Đúng vậy, Harry thực sự rất thích Cho, nhưng khi Margaret đi mật báo, khoảng cách giữa cậu và Cho lại ngày càng sâu hơn, để rồi cuối cùng đi đến một tình huống không thể cứu vãn nỗi.

Không phải là cậu không muốn làm hòa với Cho, chỉ là Cho vẫn luôn tránh mặt cậu kể từ khi họ trở về từ Sở Bảo Mật, thậm chí cô ấy còn có bạn trai mới.

Như hoa, như nước, có thể quay về quá khứ, nhưng lại không thể quay lại lúc ban đầu.

Bọn họ...Đã sớm không thể quay lại như trước rồi...

Một số người, đã được định trước là sẽ chỉ trở thành ký ức của nhau...

Harry nhìn theo bóng dáng cô đơn của cô gái và dường như nhìn thấy hình bóng của chính mình trong cô.

"Này, ngày mai cụ Dumbledore sẽ đưa tôi đi làm gì đó, sau đó tôi sẽ chuyển tới Hang Sóc..."

Trong một tháng một ngày hai người ở bên nhau, Harry chính thức nói lời chia tay với Sissy.

Sau một tháng học tập, Chiết tâm Bí thuật của Harry cũng được coi là có chút tiến bộ, ít nhất cậu sẽ không bị Voldemort tùy tiện xâm nhập trong mơ nữa.

Sissy thấy hài lòng với điều này, nhưng Harry vẫn còn chút do dự, như thể còn muốn nói điều gì đó.

"Cái đó..."

Ánh mắt của chàng trai tóc đen từ từ di chuyển đến khuôn mặt cô, cuối cùng rơi vào chiếc vòng tay rỗng tinh xảo trên cổ tay cô, cậu hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng nói ra câu đó.

"Người trong quá khứ, tình cảm cũng đã qua, không có gì phải cố chấp, giống như cô đã từng thích cha Malfoy vậy... Sau khi đau đớn, thì nên buông tay..."

Có vẻ như cậu bé đã phải cố gắng rất nhiều mới nói ra được điều này, khuôn mặt cậu cũng đỏ bừng lên.

Sissy sững sờ một lúc, nhưng lại cười.

Nụ cười rạng rỡ làm những bông hoa trong vườn cũng phải ghen tị.

Cô gái tóc bạch kim xoay chiếc vòng trên cổ tay, cười không nói lời nào.

Cô đương nhiên biết có một số thứ không thuộc về mình, tranh giành cũng vô ích, nhưng cũng có một số thứ nhất định thuộc về mình, cho dù có chết cũng không được buông tay.

Ví dụ như Draco, tình cảm của cô với Draco, cô đã quyết định từ lâu, chỉ cần Draco không rời đi, cô cũng sẽ không từ bỏ.

Một nụ cười như vậy, Harry đương nhiên biết nó có ý gì, người phụ nữ này chính là một kẻ mất trí, cái gì mà công lý, cái gì ma pháp trắng đen, đối với cô ấy không quan trọng, thứ cô để trong lòng chính là bản thân cô và những người cô quan tâm.

Mà người đó, chính là Draco Malfoy.

Harry thậm chí có thể chắc chắn rằng nếu cô ấy phải chọn giữa Dumbledore và Malfoy, cô ấy chắc chắn sẽ chọn Malfoy.

Có một điều mà Harry luôn không để ý đến, đó chính là người phụ nữ này thực sự là một Slytherin chân chính, cô giống như một con dao sắc, một thanh kiếm không có vỏ.

Nếu như muốn thay đổi ý định của cô ấy, trừ khi...

"Cô đừng cố chấp quá..." Harry nghiến răng và cuối cùng quyết định kể một câu chuyện: "Tôi đã nhìn thấy Malfoy ở Hẻm Xéo ngày hôm qua, cậu ta đã bị xăm dấu ấn, đã trở thành một Tử thần Thực tử."

Trong mắt thiếu niên tóc đen đầy sự oán hận, đúng vậy, cậu ta hận tất cả Tử thần Thực tử.

Khi nhìn thấy chàng trai bạch kim kiêu ngạo đang hoảng loạn che giấu cánh tay trái của mình đang trong cửa hàng áo choàng của bà Morkin, cậu đã hiểu ra.

Mặc dù Malfoy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cậu ta đã bị xăm dấu hiệu của kẻ đó, và trở thành một Tử thần Thực tử không hơn không kém.

Mặc dù Ron và Hermione cũng cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng cậu tin chắc vào phán đoán của mình, vì vậy cậu tuyệt đối sẽ không để Suyier đi sai đường.

Harry nhìn cô, chỉ thấy ngón tay cô buông lỏng, tách trà đắt tiền trượt khỏi đầu tay, rơi xuống đất, tạo nên âm thanh vỡ vụn.

"Cậu... đang nói cái gì vậy... Draco chỉ mới mười sáu tuổi, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ... làm sao cậu ấy có thể..."

Cô gái thì thầm, giống như chỉ nói cho mình nghe.

"Đừng tự lừa dối bản thân nữa, cô thậm chí còn đang không tin những gì mình nói, Malfoy đã dành được quả cầu tiên tri và lập công lớn, cô và tôi đều biết Voldemort sẽ làm gì mà..."

Giọng nói của Harry giống như ma quỷ, Sissy dùng hết sức lực của mình mà cũng không thể thoát ra khỏi những câu chữ đó.

Cô từng nghĩ rằng mình có thể bảo vệ cho Draco, nhưng không ngờ rằng cuối cùng, chỉ có cậu làm cho cô, còn cô thì chẳng làm được cái gì cho cậu cả.