Chương 50: There Awnshop

Lúc Harry rời đi đã là chạng vạng, ngay sau đó Đoá Đoá lập tức dọn dẹp những đồ dùng đã sử dụng, nhưng những gì nó nhìn thấy là khuôn mặt tái nhợt của chủ nhân.

Sissy ngồi im tại chỗ bất động, mặc cho Đoá Đoá gọi như thế nào, đôi mắt cô như mất đi tiêu cự, nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, như thể muốn xuyên qua bức tường để nhìn thấy ai đó.

Trong trí nhớ của Đoá Đoá, loại chuyện như này chỉ xảy ra có một lần, chính là sau khi tiểu thư Sissy nghe trộm cuộc nói chuyện giữa phu nhân và thiếu gia.

Kể từ đó, tiểu thư Sissy giống như đã thay đổi thành một con người khác, tính cách vốn vui vẻ của cô ấy trở nên âm u khó hiểu, điểm số vốn ở tầng trung lại trở nên xuất sắc, cái cảm giác tồn tại có cũng được không có cũng được đã trở nên quan trọng hơn...

Bây giờ mặc dù cô ấy không có biến hóa lớn như vậy, nhưng cô ấy cũng không còn dáng vẻ lười biếng như thường, tùy ý yêu cầu nó làm cái gì đó, chỉ cắn răng dùng giọng nói có chút khàn khàn nói: "Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút." Cô vội vàng rời khỏi trang viên Suyier, đợi đến khi Đoá Đoá mơ mơ màng màng đuổi theo thì đã không còn thấy bóng dáng của cô ở cửa nữa.

Thuật Độn Thổ ——

Đây không phải lần đầu tiên Sissy sử dụng phép thuật này, nhưng đây là lần khó chịu nhất, đến nỗi khi cô loạng choạng mà đứng không vững trong Hẻm Xéo, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, gần như không thể nhìn thấy rõ những gì trước mắt.

Nhưng cô chỉ nghỉ ngơi một lát rồi đi thẳng đến cửa hàng đông người nhất ở trong Hẻm Xéo.

Khi Hẻm Xéo còn thịnh vượng, cửa hàng này có vẻ vô cùng tầm thường, nhưng bây giờ do sự tàn phá của Tử Thần Thực Tử nên hầu hết các cửa hàng ở đây đều đóng cửa, chỉ có cửa hàng này, vẫn đứng sừng sững trên con đường hoang vắng, vẫn mở cửa như thường lệ, trước cửa vẫn còn một tấm bảng gỗ đã được yểm bùa, dòng chữ chào mừng liên tục nhấp nháy.

There Awnshop!

Đây là tên của cửa hàng này, những cái tên quái đản đã không còn xa lạ gì trong Hẻm Xéo, nhưng một cái tên như vậy thì...trông thế nào cũng không bình thường.

Có người nói ở đây có thể lấy tiền đổi vật, lấy vật đổi vật, lấy vật đổi tiền, đồ vật bên trong lại càng kỳ quái hơn, có sách giáo khoa cũ nát, có bảo vật quý hiếm, có những con trăn khổng lồ còn sống sờ sờ, và thậm chí còn có người đã đổi trứng rồng ở đây và thành công ấp nở ra con.

Chỉ có điều đồ vật càng hiếm lạ, giá cả lại càng đắt, đồ càng quý người bán hàng càng không muốn lấy tiền, mà là phải lấy một bảo vật tương ứng có thể so sánh được ra đổi, nghe nói người đổi thành công quả trứng rồng chính là dùng một công chúa ngoại quốc hoạt sắc sinh hương để đổi...

Đương nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, cũng không có mấy người thật sự đổi được bảo vật ở đây, cho nên trong mắt đa số mọi người chủ tiệm này cũng chỉ là một người kỳ lạ mà thôi.

Đó là một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ trắng che nửa khuôn mặt, bộ quần áo trắng và mái tóc trắng bồng bềnh như một tiên nhân, trong đôi mắt màu hổ phách là những cảm xúc người khác nhìn không hiểu.

Những người quen biết anh ta đều gọi anh ta là Ace Chang, nhưng Sissy lại biết một danh tính khác của anh ta, anh ta rõ ràng chính là Edwin Suyier, người đã bị cô ném vào Azkaban 20 năm trước, người đã từng là chủ nhân của gia tộc Suyier, tức là em trai ruột của Sissy.

Phía trước "There Awnshop" có một con mèo Ba Tư đen tuyền lười biếng nằm nghỉ, khi nhìn thấy Sissy, nó chỉ hơi nhướng mắt lên, dùng đôi mắt xanh biếc liếc nhìn một cái, sau đó mặc kệ, để cô tuỳ ý đi vào trong cửa hàng.

Lúc này không có khách, chỉ có ông chủ và cô con gái duy nhất của anh ta Cho Chang, Cho đang dọn dẹp cửa hàng một cách tỉ mỉ, còn Edwin thì đang uể oải ngồi trên chiếc ghế xích đu phía sau chiếc bàn gỗ như con mèo Ba Tư ở cửa, ánh sáng màu vàng nhạt trong cửa hàng chiếu vào cơ thể của Edwin khiến anh ta trông thoải mái và khá an nhàn.

Nhìn thấy Sissy mở cửa, phản ứng của hai người rất khác nhau, Cho vội vàng cúi đầu chào đơn, nhưng Edwin thì không hề nhúc nhích, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô gái tóc bạch kim gió bụi mệt mỏi qua lớp mặt nạ trắng, nở một nụ cười như có như không.

“Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Sissy trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, sau đó liền không lên tiếng nữa.

Edwin thấy vậy, biểu cảm cũng không phải thay đổi, chỉ tùy tiện nói với Cho Chang vài câu rồi dẫn Sissy vào trong phòng.

Kéo tấm rèm pha lê sang một bên, thả tấm mành xuống, Sissy càng đi vào trong lại càng thấy kinh hãi, cửa hàng này bên ngoài thoạt nhìn nhìn giản dị không có gì nổi bật, nhưng trang trí bên trong lại có thể nói là một vấn đề lớn, bảy mươi hai viên ngọc bích phương Đông cùng kích thước và màu sắc được cậu ta tùy ý dùng làm rèm cửa, bậc thang dưới chân thoạt nhìn giống như gạch lát nền thông thường, nhưng thực ra không dính chút hạt bụi nào, mơ hồ còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng mỹ lệ. Hai thứ tưởng như bình thường mà đã là vô giá, vậy những bảo vật nổi tiếng đặt trong phòng ngủ lại càng không biết giá trị là bao nhiêu.

Lúc trước cô còn không hiểu, cho dù trang viên Suyier đã lâu không được tu sửa nhưng lúc cô quay về không hiểu sao lại trông vô cùng suy bại, bây giờ xem ra rõ ràng Edwin đã tiện tay mang đi tất cả những tài sản có giá trị trong trang viên Suyier, chỉ để lại những thứ vừa không mang đi được lại không đáng giá tiền trong trang viên Suyier trống rỗng cũ nát, chờ đến khi cô trở về sẽ phải một mình đối phó với hoàn cảnh ảm đạm…

“Dừng lại!” Giọng của Edwin cắt ngang dòng suy nghĩ của Sissy.

Sissy ngẩng đầu mới phát hiện hai người đã sớm đi đến trong phòng tiếp khách, chiếc ghế sofa sang trọng và quý giá đang lặng lẽ đặt ở trước mặt cô.

"Vì để tránh rắc rối, tất cả những thứ ở đây đều đã được tôi dùng phép khiến chúng không bị nhìn thấy, khách đến thăm sẽ chỉ nhìn thấy phép thuật của tôi mà thôi."

Edwin lấy một chai rượu vang đỏ có vẻ chưa được một năm tuổi từ trên kệ xuống, mỉm cười giải thích: "Bây giờ, chị đến gặp tôi là có chuyện gì sao?"

Rượu vang đỏ quý giá được rót vào chiếc ly trong suốt như pha lê, Edwin đưa một ly cho Sissy, ly còn lại thì được anh ta đặt lên miệng một cách tao nhã và nhấp một ngụm.

Gia đình Suyier thực sự cũng có nhiều điểm tương đồng với gia đình Malfoy, chẳng hạn như kén chọn, chẳng hạn như đồ ăn không ngại quá tinh xáo, gói thịt không ngại quá nhỏ, chẳng hạn như thích những thứ xa xỉ và đắt tiền, chẳng hạn như hành xử ngông cuồng...Đây cũng là một căn bệnh chung của giới quý tộc, bởi vì Sissy đã thay đổi cho nên cô không quan tâm lắm đến những điều này, nhưng Edwin là một người thuộc dòng họ Suyier 100%, mọi cử động đều thanh tao nhã nhặn, và đầy khí chất quý tộc.

Mặc dù Sissy cũng không thích những điều này, nhưng bây giờ vì chuyện của Draco, cô lại không thể không ngồi đây và chơi một trò chơi ngôn ngữ anh nói tôi đáp với với Edwin.

Sissy đang chuẩn bị nói, nhưng Edwin đã nâng ly của cô lên và mở miệng trước: "Để tôi đoán xem, chị đến đây không chỉ để gặp tôi, mà còn là vì đứa trẻ đó, tôi nói có đúng không?"

“Đúng vậy, hôm nay tôi đến đây là vì Draco.” Sissy hơi nheo mắt lại, từ bỏ ý định nói loanh quanh với Edwin, uống cạn rượu vang đỏ trong cái ly suốt bằng một ngụm, tuy là một ngụm nuốt chửng, nhưng mái tóc bạch kim lại rung chuyển theo chuyển động của cô, cho dù là những bông hoa cũng không đủ để sáng ngang vẻ đẹp của cô.

Edwin không nói lời nào, rót đầy ly rượu của cô một cách bình tĩnh, ý cười trong mắt không hề suy giảm.

Hai ly rượu vang đỏ toả hương thơm phản chiếu hai khuôn mặt tuyệt đẹp.

Anh ta đã đoán rất chính xác mục địch Sissy đến đây hôm nay, anh ta biết chắc rằng Sissy sẽ đến tìm mình ngay khi biết đứa trẻ kia bị in dấu ấn, nhưng anh ta không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy...

Dù sao thì việc đứa trẻ đó bị in dấu ngoại trừ cả nhà Malfoy thì cũng chỉ có một vài Tử thần Thực tử được người đó coi trọng mới biết, phía Dumbledore căn bản là không thể nào mà biết được...

Nhưng bây giờ, nếu chị gái của mình đã biết rồi thì cũng không cần phải giấu giếm làm gì nữa, Edwin chỉ đơn giản kể hết những gì mà mình biết.

"Chị hỏi thằng nhóc đó thế nào hả...Cậu ta bị in dấu... Không có sai…Chúa tể Hắc ám đã giao cho cậu ấy một nhiệm vụ quan trọng, vì vậy thân phận của cậu ấy nhất định phải là một Tử thần Thực tử. Đây không phải là chuyện mà tôi có thể ngăn cản được, hơn nữa, đây cũng là quyết định của riêng đứa trẻ đó, nhưng nó đã nói với tôi rằng nếu chị đến tìm tôi, hãy giao cái này cho chị."

Một chiếc hộp gấm được đặt lên tay Sissy, một lá thư và một chiếc đồng hồ bỏ túi nằm yên lặng trong hộp gấm, nhìn thấy chiếc đồng hồ bỏ túi, tay Sissy đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm, cô nhận ra chiếc đồng hồ đó, nó chính là gương hai chiều dùng để liên lạc giữa hai người.

Bây giờ, cậu lại giao nó cho cô, ý cậu là bảo cô đừng có liên lạc với cậu nữa sao?

Cho đến bây giờ, Sissy đã thực sự thích Draco, nhưng khi đặt tay lên ngực tự hỏi chính mình, thì tình cảm đó cũng không phải thuần khiết như vậy, tuy rằng cậu là người yêu của cô, nhưng trong mắt cô, dù sao thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, cô theo thói quen muốn bảo vệ cậu, muốn giúp cậu vượt qua mọi chông gai, cô luôn cho rằng cậu không thể rời xa cô, nhưng lại không hề để ý đến việc Draco cũng đang dần lớn lên, cậu có suy nghĩ của riêng mình, cũng có việc riêng phải làm, không thể luôn luôn đi theo quỹ đạo mà cô đặt ra cho cậu được.

Hơn nữa, cô còn có thể làm được gì chứ? Giống như trong những cuốn đồng nhân mà cô đã từng đọc trước đây, đưa Draco đi tìm Dumbledore để nương tựa một cách ngu ngốc sao?

Cho dù có cô ở đây, nhưng vẫn Draco vẫn còn cha mẹ của mình, cô có bản lĩnh gì mà có thể khiến cậu từ bỏ gia đình đã sinh ra và nuôi nấng cậu chứ.

Tay trái Sissy cầm chặt cái đồng hồ, giống như một người rơi xuống nước mới bắt được miếng gỗ nổi, một hồi lâu cũng không buông tay, đồng hồ bỏ túi ở trong tay cô cũng có chút đau đớn.

"Đứa nhỏ đó nói chị hãy cố gắng sống sót, sau đó đợi cậu ấy, cậu ấy sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, rồi sẽ quay lại đón chị."

Edwin rút lá thư trong hộp ra và đặt nó trước mặt Sissy.

"Còn trước đó, chị không cần phải cố gắng liên hệ với nó."

Một giọt rượu vang đỏ trượt xuống ly rượu rơi trên tay Sissy, rơi xuống chiếc phong bì màu trắng mà Edwin đưa cho cô, từ từ lan ra, mang theo một cảm xúc mờ nhạt không thể giải thích được.