Chương 66: Dùng cả đời tôi để đổi lấy sự vô ưu

Lần đầu tiên Draco nói thích cô, cậu nói rằng cậu sẽ bảo vệ cô.

Draco nói rằng cậu sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đủ mạnh để có thể cho cô dựa vào.

Draco cũng nói cô hãy cố sống sót, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sẽ ở bên nhau.

Đủ các loại hứa hẹn, cô đã từng cười một tiếng, nhưng cậu thì chưa từng quên.

Ngay cả khi cô bị Chúa tể Hắc ám bắt đi, và để lại cho cậu một vấn đề không thể nào hoàn thành nổi.

Đúng vậy, Sissy đang nhờ Draco giúp đỡ, nhưng cô không biết rằng cậu cùng lắm chỉ là một cậu bé mười sáu tuổi, cậu có cha, mẹ và cả gia tộc Malfoy, làm sao cậu có thể đánh cược mọi thứ để cứu cô đây?

Nửa tháng sau lễ Giáng Sinh không có tin tức gì, cô gần như bỏ cuộc, nhưng không ngờ Draco lại thực sự đến cứu cô, cậu thiếu niên cao ngất ôm cô trước mặt mọi người, dịu dàng và kiên quyết.

Sissy chỉ biết im lặng rơi lệ, thật lâu sau mới nói: "Tôi còn tưởng, tôi không thể đợi được cậu..."

Lúc này, dường như mọi lời nói đều thừa thãi.

Draco nắm chặt đũa phép, tay hơi run.

Kể từ khi cậu gặp Sissy tới nay, cô đã luôn che mưa chắn gió cho cậu, cuối cùng khi cậu có thể bảo vệ được cô, thì cậu mới phát hiện ra rằng hóa ra cô cũng yếu đuối như vậy.

Lúc này, Sissy mềm mại như một đóa hoa hồng trắng, thân hình gầy yếu dựa vào vòng tay cậu, giống như mất hết sức lực, để cho những giọt nước mắt không kìm được mà làm ướt áo choàng của cậu.

Cậu ôm cô vào lòng và chĩa đũa phép vào những người ở phía đối diện —— bao gồm cả cha cậu đang đứng trong đám Tử thần Thực tử.

Draco biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì từ lúc lên tháp Thiên văn, cho nên cậu cũng không sợ hãi, ngược lại chính là Lucius, ông ta trợn mắt há hốc mồm nhìn con trai mình đang cẩn thận che chở cho Sissy Suyier, vẻ mặt rất phức tạp.

"Draco, con đã trưởng thành, con đã có thể tự đưa ra lựa chọn, mà cha cũng sẽ có lựa chọn của riêng cha."

Lucius biết rằng những Tử thần Thực tử phía sau đều đang chần chừ chờ đợi, sau đó sẽ nhân cơ hội báo cáo với Chúa tể Hắc ám, lúc đó gia tộc Malfoy sẽ thực sự kết thúc, cho nên ông ta không cho phép mình chần chừ.

“Đương nhiên, nhưng chúng ta là hai cha con, mà vừa rồi cũng là do con đánh lén trước, cho nên trả lại cho cha cái này.” Draco đá cây đũa phép vừa bay tới chân Sissy cho Lucius.

Hai cha con nhà Malfoys đang lặng lẽ đối mặt với nhau trên Tháp Thiên văn.

Đột nhiên, Lucius đánh ra một Lời nguyền tra tấn, chính thức khởi động trận chiến.

Các Tử thần Thực tử phía sau Lucius dường như cũng đã được lệnh, cũng bắt đầu bắt thần chú điên cuồng vào Harry và Dumbledore.

Mà lúc này, Dumbledore vừa mới uống nước ma pháp dùng để bảo vệ mặt dây chuyền, yếu ớt đến mức không thể nhặt được đũa phép, Sissy không những bị ma dược phong ấn sức mạnh ảnh hưởng, mà còn bị trói chặt hai tay, cho nên Draco cùng Harry đứng trước mỗi người, bảo vệ họ trong khi chiến đấu, cộng với sự chênh lệch quá lớn về quân số, nên đã sớm rơi vào tình thế bất lợi.

Lúc này, Draco nháy mắt với Harry, hai người vốn đang tựa lưng chiến đấu đột nhiên đi ngang qua nhau, Harry lấy áo choàng ra che cho mình và Dumbledore.

Nhìn thấy mục tiêu đã mất tích, các Tử thần Thực tử chỉ biết niệm chú vào không trung xung quanh trong cơn hoảng loạn.

“Bọn họ đang ở bên dưới.” Một giọng nữ cao đột ngột vang lên, thành công thu hút sự chú ý của các Tử thần Thực tử.

Một số Tử thần Thực tử háo hức muốn thành công nhanh chóng chạy xuống lầu, Lucius dường như hiểu ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Draco thật sâu, rồi quay người đuổi theo Dumbledore.

Như vậy toàn bộ đỉnh tháp chỉ còn có hai anh em Carlo và Fenrir, người sói bị mất một cánh tay.

Fenrir đã bị mất một cánh tay bởi vì muốn bắt được Sissy, còn Carlo bởi vì từng có ham muốn với cơ thể của Sissy cho nên đã bị cô cắn suýt đứt yết hầu.

Draco nheo mắt: "Chính họ là người đã biến cô thành như bây giờ sao?"

Sissy suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Cũng không hẳn là như vậy..."

Draco hừ lạnh: "Đều đáng chết như nhau."

Sissy cong môi cười, nhìn Draco khéo léo tránh đòn công kích của đối phương, nhẫn tâm đẩy những người này ra khỏi tháp.

Draco quả thực đã thay đổi rất nhiều, cậu bé thậm chí đến việc cãi nhau với đối thủ một mất một còn cũng phải nhờ cô giúp đỡ, giờ đã trở thành một người đàn ông mà cô có thể dựa vào.

Cậu nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng nói: "Người phụ nữ ngốc, để tôi đưa cô về nhà."

Cậu ngồi xổm xuống và cố gắng dùng thần chú để mở sợi dây xích khóa cổ tay cô.

Lần lượt từng câu thần chú đều không có tác dụng với ống khóa, một số bị bật ra, một số bị hấp thụ, nhưng sợi xích vẫn luôn cố định chắc chắn trên cổ tay cô mà không hề di chuyển.

Phép thuật của Voldemort không dễ phá vỡ như vậy, ngay cả khi ai đó cố gắng phá vỡ phép thuật, cũng sẽ có những phép thuật công kích dội ngược trở lại, sau vài lần thử, bàn tay cầm đũa phép của Draco đã bị lung lay bởi một đòn tấn công khá mạnh.

“Draco, vô dụng thôi, đây là bùa chú do chính Chúa tể Hắc ám thi triển, hay là cậu cứ đi về trước đi, dù sao ở đây cũng rất an toàn, tôi có thể đợi những người từ Hội Phượng hoàng đến và nhờ họ giúp.” Sissy không muốn tiếp tục liên lụy đến Draco nữa, nhưng đối phương lại nói một câu: "Nếu tôi đã tìm được cô, vậy thì tôi sẽ không bao giờ buông tay đâu.” Làm cho nghẹn họng mà không nói gì nữa.

Khi Harry hoàn thành kế hoạch của mình và vội vã quay trở lại đỉnh tháp, những gì cậu nhìn thấy chính là cảnh tượng này, cậu thiếu niên tóc bạch kim tập trung đối phó với sợi xích sắt, trong khi cô gái bên cạnh cậu như đang lưỡng lự bộ dạng muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn chàng trai dù thế nào cũng muốn cứu cô ra.

Harry đang định đi đến hỗ trợ, nhưng những đồng xu trong túi dùng để liên lạc với đội quân của Dumbledore lại rung lên dữ dội.

Harry sững người trong giây lát, bởi vì tòa tháp quá mức yên tĩnh, cho nên cậu có thể nghe thấy giọng nói lo lắng của Ginny mà không cần rút đồng xu ra.

"Harry, mau xuống khỏi tháp đi, Snape đã gϊếŧ thầy hiệu trưởng Dumbledore rồi, Tử thần Thực tử cũng chuẩn bị đánh bom Tháp Thiên văn."

Thực ra không cần Ginny báo cáo phải, bởi vì lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đã bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Những người bên ngoài Tháp Thiên văn chỉ nhìn thấy Tháp Thiên văn đang nổ từng tầng từng tầng một, không bao lâu nữa nó sẽ nổ tung hoàn toàn, và khiến mọi thứ bên trong thành từng mảnh nhở.

"Ginny, bên chỗ anh đang xảy ra chuyện, Suyier bị nhốt trong tháp, bọn anh không thể mở dây xích được."

Harry vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy giọng nói của cha đỡ đầu của mình: "Không cần phải lo lắng cho người phụ nữ đó, đưa thằng nhóc Malfoy xuống. Nhanh lên, nếu không tất cả sẽ chết trong đó đấy."

"Nhưng mà Suyier..." Harry ngập ngừng.

“Harry, hoặc là chặt đứt tay cô ta hoặc cứ để cô ta ở yên đấy và cứu những người có thể.” Lần này là Lupin nói.

Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn.

“Đi.” Harry đi tới bên cạnh bọn họ, một tay nắm lấy bả vai Draco, sắc mặt có chút tái nhợt: “Không còn kịp nữa rồi."

Sissy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cậu với ánh mắt sợ hãi và bất lực.

Cái nhìn này khiến Harry mất hết can đảm nhìn cô, vừa mới kỳ nghỉ lễ vừa rồi, bọn họ còn ngày đêm ở bên nhau, thậm chí còn trở thành bạn tốt của nhau, khi học kỳ này mới bắt đầu, cậu còn giúp cô thoát khỏi sự mỉa mai của Astoria, hai người ngồi trên tàu và cùng nhau mắng mỏ Slughorn, ông già béo đạo đức giả...

Tuy nhiên, vào thời khắc sinh tử này, một tình bạn mỏng manh như vậy không đủ để khiến cậu liều lĩnh giải cứu cô như Draco đã làm.

“Malfoy, hiện tại cậu cần nhảy cửa sổ ra ngoài, tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Harry lo lắng kéo vai Draco.

Lời còn chưa dứt, Draco đã quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, đôi mắt màu xám tro của cậu dường như cô đọng toàn bộ sự u ám của bóng đêm.

“Cái cậu gọi mang đi có ngĩa là gì, là hoàn chỉnh mang đi, hay là để lại hai tay của Sissy?” Draco nhìn cậu, lạnh lùng nói.

Harry không nói nên lời.

“Đi đi!” Draco ném ra những lời này, sự hung ác bộc phát lúc đó khiến Harry lui về phía sau hai bước.

Mọi người ở dưới chân tháp trơ mắt nhìn vụ nổ lan dần lên trên, trong vòng mười mét, toàn bộ tòa tháp sẽ hoàn toàn sụp đổ.

“Đủ rồi, Harry, mặc kệ bọn họ, cậu cứ trốn trước đi.” Giọng nói của Moody trong đồng tiền rất chân thật đáng tin, ông ta đã thấy được kỹ năng của thằng nhóc nhà Malfoy, nếu như nó không muốn đi, Harry cũng không thể ép được.

“Cháu biết rồi.” Harry trầm giọng đáp và nhảy xuống từ cửa sổ. Trước khi rời đi, cậu phát hiện mình còn không dám quay đầu nhìn bọn họ lần cuối.

Từng là bạn của ta, bây giờ lại chỉ có thể quay lưng để mặc bọn họ, một sự thật châm chọc đến mức khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

Vào lúc này, Draco và Sissy đã gần như không thể giữ thăng bằng trên tháp.

“Quên đi, Draco, đủ rồi.” Sissy nhìn Draco thậm chí còn sử dụng Bùa Cấm, cố gắng muốn đẩy cậu ra.

Nhưng lúc này Sissy cũng không còn bao nhiêu sức lực, cô cố đẩy, nhưng đổi lại bàn tay không cầm đũa phép của Draco càng ngày càng siết chặt hơn: "Tôi sẽ không đi, nếu không thể cùng sống và rời đi với cô, vậy thì cùng chết là được rồi."

Đôi môi hơi cong của cậu bé trông đặc biệt nhợt nhạt, sự phản phệ của lời nguyền khiến lục phủ ngũ tạng của cậu cũng bắt đầu bị bỏng.

Nhìn thấy cậu như vậy, nước mắt Sissy trào ra, cô bỗng nhiên nhàn nhạt nói: "Nếu như ngay từ khi bắt đầu cậu đã bỏ lại tôi thì tốt biết bao..."

Draco chớp chớp hai mắt, một giọt mồ hôi rơi xuống lông mi.

"Tôi sẽ không..." Cậu khịt mũi: "Trước đây đều là em bảo vệ tôi, nhưng bây giờ cuối cùng cũng đến phiên tôi cứu ngươi, tại sao tôi có thể từ bỏ cơ hội này được chứ?"

"Hơn nữa...đừng quên em cũng đã hứa với tôi, khi mọi thứ kết thúc, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Cậu vẫn luôn nhớ rõ câu từ năm thứ tư, đồng thời cũng đã rất nỗ lực vì nó.

“Sissy Suyier, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, còn em thì sao?” Draco trịnh trọng nói.

Sissy yên lặng lắng nghe, nhưng nước mắt không thể ngừng rơi, cô đến thế giới này một mình, nhưng chỉ vào lúc này, cô mới cảm nhận sâu sắc rằng mình được yêu.

"Tôi..." Cô muốn nói, nhưng môi cô đã bị nụ hôn của Draco chặn lại.

Chất lỏng lạnh lẽo chảy theo đầu lưỡi vào trong cổ họng, Sissy cảm giác được đó là vị của Phúc Linh Tề, cả người cô run lên bần bật.

Giây tiếp theo, câu thần chú cuối cùng được áp dụng cho sợi dây chuyền, và sợi dây chuyền bạc vỡ tung.

Draco bế Sissy lên và liều mạng chạy về phía cửa sổ.

Một tiếng nổ rung trời, ngọn lửa khổng lồ bùng nổ xâm chiến toàn bộ Tháp Thiên văn như thể một bữa tiệc của ngày tận thế.

Nhiều người la hét, nhiều người tiếc thương, nhiều người đã mất lời ngay lập tức.

Mà trước mặt Sissy lúc này, chỉ có mình Draco.

Bọn họ nhanh chóng rơi xuống, Draco vẫn ôm cô vào lòng, ngọn lửa bắn ra và thiêu đốt lưng cậu, đá bay ra lao vào máu thịt cậu.

Khoảnh khắc ấy, cậu giống như đang mở một đôi cánh lửa bao trùm cả trời đất.

Ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng khuôn mặt cậu, màu vàng đỏ được mạ vào đôi mắt của cậu.

Sissy nhìn cậu, đôi mắt như đá quỷ của cô nhanh chóng nhuốm màu hạnh phúc.

Thần chú trôi nổi trên mặt đất làm tốc độ rơi của bọn họ chậm lại, nhưng bọn họ rơi từ trên cao xuống như vậy, lúc tiếp đất, sự tác động mạnh mẽ vẫn khiến nội tạng của Sissy cảm thấy không ổn.

“Đi tìm bà Pomfrey, nhanh lên.” Harry là người phản ứng đầu tiên, cậu yêu cầu Ginny cùng mọi người đi tìm nhân viên y tế, đồng thời kiểm tra tình trạng của bọn họ —— Sissy vẫn được Draco ôm chặt trong lòng, trên người chỉ có vài vết trầy xước nhỏ, nhưng tình trạng của Draco còn phức tạp hơn rất nhiều, vụ nổ và tác động của cú rơi tự do đều bị cậu chặn lại, chưa kể vết thương do chấn động ở lưng, rơi từ trên cao xuống như vậy là không thể tránh khỏi.

Xung quanh có người đau buồn, có người phiền muộn, mà Draco thì lại cười khẽ bên tai Sissy.

“Người phụ nữ ngốc, chắc là em không muốn chết cùng tôi đâu nhỉ.” Draco ho khan, nghiêng người về phía Sissy, cười với cô: “Tôi đã nói sẽ bảo vệ em…Từ trước đến nay đều không phải là muốn chết cùng em, mà là muốn sống sót cùng với em…"