Chương 67: Cầu bao nuôi, tu hú chiếm tổ chim khách

Khi Draco tỉnh lại, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi. Cậu khẽ mở mắt và hơi nghiêng đầu, rèm cửa màu trắng sạch sẽ bị gió thổi bay, ánh nắng vàng nhạt tràn vào cửa sổ như một tia sáng, rơi vào người cô.

Cô gái nhỏ nhắn có mái tóc bạc đang nằm ngủ bên mép giường bệnh của cậu, hai tay khoanh vào, gương mặt đặt trên cánh tay, vẻ mặt lúc ngủ đơn thuần như một đứa trẻ, ánh mặt trời rơi vào người cô, làm hàng mi dài nhuộm màu vàng nhạt.

Draco liếʍ môi, cố gắng gọi tên cô.

Nhưng cổ họng khô quá, há miệng ra nhưng lại như diễn kịch câm, không thể nói được một câu nào.

Chỉ có những ngón tay nhúc nhích, thoang thoảng gõ một cái như cánh bướm đang vỗ.

Sissy đang nắm một ngón tay của cậu, thoạt nhìn như ngủ rất sâu, nhưng khi ngón tay của Draco hơi run lên, cô ấy sẽ mở mắt ra gần như ngay lập tức.

“Cậu tỉnh rồi.” Sissy đứng dậy, dụi dụi mắt, đôi mắt còn có chút buồn ngủ: “Để tôi rót nước cho cậu.”

Được rồi, uống nước trước đã.

Sissy bưng một ly nước, đút cho Draco từng thìa nước một, nước mật ong rất ngọt, dễ chịu đến mức khiến Draco lấy lại được chút sức lực.

Lúc này, một học sinh năm dưới từ ngoài cửa bước vào, bước đi u sầu vào trong phòng, sau đó lẩm bẩm: "Thật kỳ quái, lọ mật ong của mình đâu rồi?"

Khóe miệng Draco giật giật, sau đó liền nhìn thấy Sissy rất tiện tay cầm lấy bình nước nóng trên bàn người ta, rót nước vào trong chén, sau đó lại lấy ra lọ mật ong từ dưới giường múc vào trong chén, mật ong vàng đặc cũng theo đó mà chảy xuống, và nổi trên mặt nước trong veo một cách mờ ảo.

Draco chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo muốn cô nhìn khẩu hình của mình —— Em còn có thể không biết xấu hổ hơn được nữa sao?

Sissy đá lọ mật ong xuống dưới giường, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh, ghé vào lỗ tai Draco cười nói: "Mau tiêu hủy vật chứng đi."

Được rồi, tiêu diệt vật chứng trước đã.

Draco liều mạng uống hết cốc nước, Sissy đúng là cựu Thần Sáng được mệnh danh là mạnh nhất, cô mặt không đổi sắc múc mật ong vào trong cốc, rồi ném lên bàn đối phương trong khi người bên cạnh còn không để ý.

“A, tìm được rồi.” Cậu học sinh vui vẻ đi đến mép bàn, cầm thìa múc một cái rồi đưa vào trong miệng, tiếp tục lẩm bẩm: “Sao nhẹ thế nhỉ…”

Lúc này Draco đã xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên nổi.

“Ahhhh, Sissy Suyier, cái đồ khốn này.” Lúc này Harry từ bên ngoài lao vào và nói những điều Draco muốn nói nhưng chưa bao giờ nói ra: “Lý do từ chức mà cô nói với giáo sư McGonagall là có ý gì? Lại còn rút khỏi Hội Phượng hoàng…Cô biết rõ là…”

Harry mới nói được một nửa, bởi vì cậu ta thấy Draco đã tỉnh lại, đang nhìn cậu ta với đôi mắt màu xám tro và không hề nháy một cái nào, trong khi Sissy vẫn tiếp tục đút nước cho Draco như thể cậu ta không tồn tại.

Một hồi lâu sau, mãi cho đến khi vị cứu tinh của chúng ta âm thầm thương tiếc cho sự tồn tại của mình, Sissy mới hờ hững cười với cậu: "Harry, những gì tôi nói đều là ý trên mặt chữ rồi, không chỉ là tôi muốn từ chức, mà Draco cũng sẽ bỏ học, chúng tôi đã làm đủ cho Hội Phượng hoàng và Hogwarts rồi, nếu như cậu vẫn còn coi tôi là bạn, cậu nên hiểu cho tôi..."

Sissy vì đi thuyết phục người sói và người khổng lồ mà đã bị Tử thần Thực tử hành hạ nửa tháng, còn Draco thì vì đã tham gia vào kế hoạch của Dumbledore nên đã bị Tử thần Thực tử truy nã như một kẻ phản bội. chỉ mới vài ngày trước, bọn họ còn suýt chết...

Harry cúi đầu không nói lời nào, cậu hiểu những gì mà Sissy nói, nhưng giờ là lúc đối đầu trực diện với Tử thần Thực tử, có thêm một người cũng là có thêm chút sức mạnh…

“Nếu như hai người muốn đi…Hai người có thể đi đâu được chứ… Đơn thương độc mã không phải là nguy hiểm hơn sao?” Harry mấp máy môi, muốn nói nhưng lại thôi.

Sissy thản nhiên cười: "Kỳ thật nếu chỉ cần bảo vệ chính mình, tôi vẫn có thể làm được..."

Sau khi vết thương của Draco gần như được chữa lành, Sissy khăn gói cùng cậu rời khỏi trường Hogwarts, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, rất nhiều học sinh và phụ huynh không còn tin rằng Hogwarts an toàn nữa, vì vậy những gì bọn họ làm cũng không phải chỉ có một mình.

Sau khi làm thủ tục bảo lưu kết quả cho Draco, dù sao thì sau khi Voldemort bị đánh bại, Hogwarts vẫn cần phải tiếp tục sửa chữa, bằng tốt nghiệp cũng phải còn lâu mới lấy được.

Sissy: "Từ hôm nay trở đi, bạn học nhỏ Draco, em sẽ được tôi bao nuôi, trước hết hãy nở một nụ cười với chị đi nào ~~”

Draco: "Được rồi, tiểu thư Sissy, hay là bây giờ chúng ta bắt đầu thị tẩm đi."

Sissy: "..."

Những người nhìn bọn họ đi xa: "..."

Về mối quan hệ giữa Sissy và Draco, hiện tại đã không phải là chuyện gì bí mật nữa, Harry biết, những người trong Hội Phượng hoàng cũng biết. Hầu hết mọi người đều tỏ ra rất ngạc nhiên, dù sao thì một chàng trai trẻ trung đẹp mã lại đi coi trọng một bà cô bằng tuổi mẹ mình…Loại chuyện này đúng là kinh thế hãi tục.

Chỉ có Tonks là rất ghen tị với điều này, cô thích Lupin, nhưng Lupin luôn lấy sự già và nghèo của mình để làm cái cớ, bây giờ mỗi khi bị từ chối, Tonks sẽ nói: "Anh xem, Sissy lớn hơn Draco tận 24 tuổi, anh mới lớn hơn em có 13 tuổi, hơn nữa Sissy còn là phụ nữ, mà Draco còn chẳng để ý…”

Nói đến đây, vẻ mặt Tonks đầy kiên quyết ...Nhưng mà...Đây thực sự là một lời khen sao...Sissy cảm thấy bất lực khi phải chấp nhận điều này...

“Không quan trọng, bất kể là em lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi, em vẫn là người đẹp nhất trong mắt tôi.” Ánh mặt trời xuyên qua hoa lá, đung đưa trên má Draco, ánh sáng vừa vặn tô điểm cho má lúm đồng tiền xinh đẹp của cậu: "Hơn nữa thoạt nhìn em nhỏ như vậy...Cũng không biết là có thể lớn lên được hay không…”

Draco nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trước ngực Sissy, kết quả là bị Sissy nổi giận đùng đùng đập cho một cái.

Trong khi nói chuyện, cả hai đã trở lại trang viên Suyier, Sissy đang vui vẻ chuẩn bị mở cửa, tay còn chưa kịp động đến tay nắm cửa, cánh cửa đã tự mở ra.

"Hả? Hai người đã trở lại rồi sao..." Cô gái thanh tú với mái tóc đen đang đứng ở cửa, lộ nửa người ra, giọng nói mang theo ý cười.

Một tiếng loảng xoảng vang lên trong đầu Sissy.

Sissy mặt không thay đổi đóng cánh cửa lại.

Một lúc lâu sau, cô chậm rãi kéo cửa ra một chút, phát hiện cô gái tóc đen tên Cho Chang vẫn đứng im một chỗ, không, phải nói là cô bé thực sự giống như bức tranh ngày Tết, cả người im lặng dán ở phía sau của, khẽ thở dài nói với họ: "Cô ơi, cô không định đi vào à?"

Sissy hừ một tiếng mở cửa ra, lạnh lùng nhìn cô: "Sao em lại ở đây?"

Cho suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Thực ra, em mới là người thừa kế ngôi nhà cổ này...Cha em là Edwin Suyier, và em là con gái của ngài ấy, còn về phần cô...Không phải cô đã sớm bị đuổi khỏi nhà Suyier sao?”

Một cơn gió lạnh thổi qua...Sissy bi thương nhận ra...Hình như những gì Cho nói, có lẽ, gần như là…đúng.

"Quên đi, hai người vào nhà rồi nói, thực ra em cũng không thích căn nhà này, chờ sau khi làm xong việc em sẽ tự nhiên rời đi, hai người cũng không cần phải lo lắng em sẽ cướp nhà của cô, em chỉ là...tạm thời ở lại đây thôi...."

Nói đến đây, một tia u sầu thoáng qua trong mắt Cho.

Lúc này Sissy mới để ý, hình như Cho Chang có chút không giống với lúc trước…

Trước kia Cho giống như là một cô bé chưa trưởng thành, được bảo vệ bởi Edwin, là một người chưa rành thế sự, nhưng bây giờ dường như đã đột nhiên trưởng thành, không còn vẻ hồn nhiên ngây thơ lúc trước nữa.

“Cha đã kể cho em nghe mọi chuyện…” Cho không định giấu diếm cô, cho nên đi thẳng vào vấn đề: “Em không trách ngài ấy… Chẳng qua là em cảm thấy mình đã quá ngây thơ…Mang đến cho Edwin… Cũng như là cô rất nhiều rắc rối...Em xin lỗi."

Hóa ra sau khi chia tay với Draco, Edwin đã kể cho Cho nghe mọi chuyện, anh ta sợ rằng mình không thể tiếp tục bảo vệ cô bé nên chỉ có thể tàn nhẫn đẩy cô bé ra để cô bé tránh xa anh ta, đồng thời tránh xa những thị phi.

“Edwin bảo em trốn đi…Trốn khỏi nước Anh…Nhưng ngài ấy đã làm cho em nhiều chuyện như vậy…làm sao em có thể bỏ rơi ngài ấy được?” Cho cười nhẹ: “Em đã bị bố mẹ bỏ rơi khi còn nhỏ, nếu như không phải vì Edwin, em đã chết từ lâu rồi, chính ngài ấy đã nắm lấy tay em và cùng em lớn lên..."

“Em nói với cô những chuyện này để làm gì?” Sissy nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, khi nói câu này, cô bé dùng giọng điệu nhẹ nhàn, khuôn mặt hơi đỏ...Hơn nữa cô bé gọi thẳng tên Edwin ra.

Sau hơn vài chục năm sống phụ thuộc lẫn nhau, thứ thay đổi thực sự chỉ là tình cảm của Edwin dành cho cô bé sao?...Còn cô bé với Edwin...Có phải cũng...?

Cho phớt lờ lời nói của cô, chỉ tiếp tục thể hiện lòng tốt của Edwin với mình.

Khi còn bé, có món gì ngon, anh đều cho cô nếm thử, nếm thử một miếng, lại cắn thêm một miếng, cuối cùng cô ăn không còn một miếng nào, anh liền hỏi cô có ngon không...Khi còn nhỏ, cô ấy đang tập đi, anh luôn dắt tay cô, vì vậy cô đã không thể tự đi được cho đến khi cô ba tuổi...

Khi nói chuyện, Cho vừa cười vừa khóc, trước đây cô chưa từng nghĩ đến, nhưng khi đếm kỹ lại, cô mới phát hiện ra Edwin đã bỏ ra bao nhiêu công sức và tình cảm cho cô. Cả cuộc đời của cô hầu như đều có dấu chân của anh, những bụi gai trên đường hầu như đã bị anh san phẳng, xưa nay cô chỉ nhìn thấy con đường bằng phẳng, nhưng không thấy vết máu ở lòng bàn chân anh.

Trước đây Cho cũng đã từng có bạn trai, từ Cedric, đến Harry, và Michael Kona, bọn họ sẽ đối xử tốt với cô, nhưng không phải là người đầu tiên lo lắng về mọi thứ cho cô. Khi bọn họ thích cô, bọn họ sẽ ở bên cô ấy, sau này lại vì một số chuyện mà cãi vã và chia tay, mà một người đàn ông vẫn ở bên cô...từ đầu đến cuối, đều chỉ có mình Edwin.

Edwin Suyier cả đời tính toán, bày mưu tính kế để chinh phục thiên hạ, nhưng thế giới của anh ta luôn chỉ có một mình cô gái sống phụ thuộc vào anh mà thôi.

“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Sissy chống cằm và mỉm cười.

"Cơ thể của anh ấy đang ở Azkaban, em không có yêu cầu gì khác ngoại trừ việc cứu anh ấy ra ngoài."