Chương 1

Cuối năm trời giá rét, gió đông se lạnh.

Đô Thành, kinh đô nước Đại Tần lại cùng náo nhiệt phồn hoa.

Trên đường phố người đến người đi, người bán hàng rong và khách hàng vui vẻ ra mặt, hoàn toàn không để ý đến cái rét của mùa đông.

Mấy ngày nay, bởi vì biên quan không ổn định, kinh thành bị ảnh hưởng luôn luôn hỗn loạn. Có thể có một số người cảm thấy một khi biên quan bị đánh vỡ, lũ người man sẽ gϊếŧ đến Đô Thành, đến lúc đó dù có gia tài bạc triệu cũng không có chút ý nghĩa nào, cho nên nhàn rỗi không có chuyện gì làm lại đi gây chút nhiễu loạn.

Mà những tình huống này đương nhiên sau khi Diệp Chiêu đại thắng liền hoàn toàn kết thúc, không hề phát sinh.

Hiếm khi không khí yên ổn hoà thuận vui vẻ, cho nên đương nhiên dân chúng rất vui lòng đi ra dạo chơi, đặt mua chút các loại đồ tết.

Lúc này, đã qua năm ngày kể từ khi Thiên Hạ Binh Mã Đại Tướng quân Diệp Chiêu hồi kinh.

Diệp phủ.

Đạo thánh chỉ phong tước và ban hôn bày trên bàn, Diệp Chiêu, Thu Lão Hổ, Hồ Thanh và nhị tẩu của Diệp Chiêu không nói gì ngồi bên cạnh bàn, hai mặt nhìn nhau, lại ngoảnh mặt sang hướng khác.

Diệp Chiêu là người đầu tiên không giữ được bình tĩnh: "Đã năm ngày, các ngươi còn không có biện pháp gì sao?"

Khuôn mặt của nàng từ lâu đã mất đi vẻ nhu hòa của một nữ tử sau nhiều năm mài dũa trong gió cát ở Mạc Bắc, chỉ còn lại mấy phần anh tuấn, kết hợp với ngũ quan càng lộ vẻ tuấn dật phi phàm. Giờ phút này nàng nhìn đám người xung quanh một vòng, mặt không biểu tình, lại hơi khiến người khác nghiêm nghị kinh người.

Đối mặt với câu hỏi của tướng quân dành cho mình, tẩu tử còn có thể điềm nhiên như không có việc gì, Thu Lão Hổ và Hồ Thanh liền không mở miệng trả lời không được.

"Tướng quân, thánh chỉ đều đã ban xuống, " Thu Lão Hổ buồn khổ vỗ bàn một cái, khiến cho đạo thánh chỉ chấn động, "Ngươi không gả không phải là kháng chỉ à, phải tru cửu tộc đó!"

Kết cục của kháng chỉ ai mà không biết?

Trong lòng Diệp Chiêu hiểu rõ mới nhờ bọn hắn nghĩ biện pháp, lúc này thấy hắn hậm hực mà không giúp ích được gì, không khỏi tức giận liếc hắn một cái, vừa nhìn về phía Hồ Thanh.

Để tránh quân sư đại nhân cũng nói ra những câu tức giận không may, Diệp Chiêu đánh đòn phủ đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quân sư, lúc trước lão tử nói muốn bồi thường Hạ Ngọc Cẩn, không hề nói muốn lấy thân báo đáp. Ngươi ra một chủ ý ngu ngốc như thế, nếu là quản gϊếŧ mà không quản chôn, cũng đừng trách ta làm ra thủ đoàn mấy phần không trượng nghĩa."

Câu này uy hϊếp nói đến rất có lực, Hồ Thanh nhớ đến mấy việc ác thuở nhỏ của Diệp Chiêu, lại nhớ đến năng lực của nàng bây giờ, miệng vốn muốn nói chuyện hơi co lại, thu hồi tâm tư xem náo nhiệt, ngừng lại chỉ chốc lát, thành khẩn cười nói: "Không dám, ta tìm biện pháp cho ngươi."

"Phải nhanh lên!" Diệp Chiêu tiện tay ném một chén trà không đi qua, hung ác nói, "Ngày mai Tích Âm biểu muội đến phủ, ta và tẩu tẩu đi dọn dẹp phòng ở cho nàng trước, nếu ngươi không có biện pháp, hãy chờ đó cho lão tử!"

Thu Lão Hổ và Hồ Thanh cung tiễn tướng quân ra cửa, ngẩng đầu mắt to mắt nhỏ mà nhìn đối phương, đều là bất đắc dĩ.

Thế là Thu Tướng quân và Hồ Quân sư được Thiên Hạ Binh Mã Đại tướng quân khách khí giam giữ trong phủ như vậy, nhìn một đạo thánh chỉ thở dài thở ngắn, vô cùng đau đầu.

Mà Diệp Chiêu thì sao, đem cục diện rối rắm đặt trên thân hai người, bản thân quay đầu đi lo một chuyện khác.

Người nàng đã lâu không gặp, Tích Âm biểu muội đang tới.

Sau khi phụ thân và huynh trưởng của Diệp Chiêu chiến tử, liền thu hồi tính làm xằng làm bậy tùy ý lúc nhỏ, khoác lên quân trang, đao kiếm trên tay, một ngựa đạp tuyết liền chinh chiến nhiều năm.

Lúc hành quân Mạc Bắc, tứ cố vô thân, không có lương thực không có quần áo, gian nan khốn khổ như thế nào đều gặp.

Trong nhiều năm gió sương mưa tuyết này, nàng chưa hề gặp lại Liễu Tích Âm.

Thế nhưng cho đến bây giờ cũng không hề quên.

Mặc dù Liễu Tích Âm ở ngoài ngàn dặm, nhưng lại lúc nào cũng đưa áo đưa lương thực trong quân, lại gửi thư nhà cho Diệp Chiêu ân cần thăm hỏi, hoặc chỉ đơn giản là quần áo khăn lụa các loại.

Toàn quân đều đối với vị cô nương thân ở khuê các nhưng lòng lại lo chiến sự luôn luôn hết lời ca ngợi, từ nhỏ Diệp Chiêu đã làm bạn với Liễu Tích Âm, biết tính nàng mềm mỏng khéo léo, làm những chuyện này không dễ, đương nhiên càng yên lòng cảm động.

Cho nên, nhận được tin của cữu cữu biết biểu muội muốn tới, Diệp Chiêu vội vàng gác lại chuyện trong quân, bắt Thu Hoa và Thu Thuỷ giúp đỡ mua đồ vật cho Tích Âm. Thậm chí ngay cả đạo thánh chỉ đáng ghét kia đều không bận tâm, trực tiếp ném cho lão hồ ly để hắn nghĩ biện pháp.

Một trận trùng phùng này chờ đợi thật lâu, đối với nàng, cũng là đối với nàng ấy. Mặc dù Diệp Chiêu đã nói không rõ dung nhan của biểu muội, lường trước Liễu Tích Âm cũng không biết tướng mạo của Diệp Chiêu bây giờ.

Nhưng trong lòng biết đối phương đều biết—— trải qua nhiều năm,, chỉ có sự mong mỏi và hy vọng dài lâu ngày càng trở nên mãnh liệt, ngoài ra không có gì khác biệt.