Chương 24: Gặp lại người cũ

"Xin chào! Thanh tra Yamamura, cảnh sát tỉnh Gunma đã có mặt!"Namiko quay về phòng cùng mọi người, một lúc sau vị thanh tra này liền tới, nhờ mọi người đưa anh ta đến nhà kho.

Tất nhiên cũng chả thu được kết quả gì với những suy luận tầm phào của anh ta, Namiko không kiên nhẫn quay người rời đi.

Trời vẫn rơi những hạt tuyết trắng xóa, đi dọc theo dãy hành lang, giữa dòng người cười nói vui vẻ, có lẽ họ đến cùng với gia đình, người thân bạn bè của họ. Thật ngưỡng mộ...Nhìn lại mình, cô thấy thật cô đơn.

Là một người con gái, tất nhiên việc ngâm mình trong một làn nước ấm, thư thả tinh thần cũng nằm trong list việc cô muốn thực hiện khi tới đây. Dù gì vụ án cũng có thám tử đại danh đỉnh đỉnh bọn họ lo, cô ở lại chỉ thêm phiền phức.

Namiko quay về phòng riêng của mình chọn một bộ kimono,thắt đơn giản trên người, mang theo khăn tắm trên tay đi đến khu nước nóng dành cho nữ. Cũng may khu nước nóng này không xây theo kiểu lộ thiên nên không gian xung quanh rất ấm áp. Lúc này cũng không có người tắm vì đa số đã đi ăn tối hoặc đi vào giấc ngủ. Namiko cởi trượt vai áo kimono sang hai bên vai, chợt phía sau có người nhanh như chớp đóng chặt cửa, khóa trái lại, ngay lúc cô định kéo vai áo lên liền bị ôm chặt vào lòng, hơi thở nóng ấm áp lên cổ cô,như có ngàn nỗi nhung nhớ mà hôn nhẹ lưu luyến.

Namiko lúc đầu còn có chút hoảng nhưng ngay sau đó đã thả lỏng cơ thể, đưa tay véo nhẹ bàn tay ôm chặt bên eo cô.

"Đau..." Anh ta nũng nịu dụi vào cổ cô, hít lấy hơi thở đã lâu ngày không được cảm nhận.

"Leon, sao anh lại ở đây?"

Namiko quay người về sau đối diện với anh. Chàng trai này có khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt xanh lam mỗi khi nhìn thấy cô luôn như sóng biển, dạt dào tình cảm. Chính vì ánh mắt chỉ chứa duy nhất cô của anh...Cô mới chấp nhận quen thử anh ta một thời gian, vốn dĩ cô đã gửi tin nhắn muốn kết thúc mối quan hệ đó từ lâu nhưng hình như chỉ có mỗi cô thấy vậy, anh ta hoàn toàn không đồng ý và luôn quấn lấy cô, lúc hai người quen nhau là ở Anh, khi đó cô chỉ mới lớp mười, nhờ anh ta mà cô tránh được một đám ong bướm vây quanh. Nhưng sau khi đến Mỹ vào học kì hai, cô đã đơn phương chia tay, cũng từ đó mà cái danh xưng tra nữ đó xuất hiện. Ở mỹ người theo đuổi cô không ít, cô cũng không có bạn trai nào để chặn lại việc họ theo đuổi mình. Đúng là một khoảng thời gian đau đầu...

Không nghĩ bây giờ lại gặp anh ta ở đây, một năm qua, chẳng kẽ người đàn ông này vẫn không quên được cô?

Kết quả đúng như cô nghĩ, anh ôm chặt như sợ cô sẽ chạy mất.

"Maris, anh thật sự yêu em mất rồi, yêu đến mất lí trí! Nếu không có em, anh không thể chịu đựng được, do vậy... đừng chia tay được không?"

Vẫn dẻo miệng như xưa...

Namiko thở dài, lúc định từ chối lại bị người đàn ông này áp môi tới.

"..."

Leon cảm thấy nhịp tim của mình lại nhanh hơn bình thường. Anh thực sự muốn vui vẻ nói với cả thế giới rằng cuối cùng anh đã được hôn người anh thích, và anh chỉ muốn chia sẻ cảm giác này với người trước mặt. Anh nhìn vào mắt Namiko, không thể không cúi đầu xuống lần nữa. Anh liếʍ và hôn môi cô ấy hết lần này đến lần khác.

Namiko bị hắn hôn một hồi, ánh mắt càng sâu. Khi anh ta dùng đầu lưỡi vuốt lại khe hở giữa môi cô, cô không nhịn được mở miệng.

Cả người cô như nhũn ra, cố gắng rút lưỡi của mình ra, nhưng bên kia không chịu buông ra. Cô chỉ biết bất lực đứng nhìn, đôi môi không thể khép lại. Ngay khi cô muốn đẩy đối phương buông ra, thì đầu lưỡi của cô lại đột nhiên bị chạm vào.

Namiko giật mình định lùi lại, nhưng chưa kịp lùi lại một cm thì toàn bộ đôi môi của đối phương đã quấn lấy nhau. Khác với nụ hôn ngây thơ thận trọng một năm trước , người bên kia trực tiếp đưa lưỡi vào giữa môi cô, rồi cẩn thận quét qua từng tấc thành trong miệng. Động tác mãnh liệt giữa hai cánh môi phát ra âm thanh đủ để đỏ mặt.

Namiko toàn thân tê dại, cơ thể bất giác ngã về phía khác. Cánh tay vừa vặn chống đỡ trên vai Leon, cúi đầu, hai mắt hơi nhắm lại.