Chương 23: Không thể chung đường

"Hình như...nó ở quanh đây" Bà chủ vào nhà kho, tới cạnh một cái thùng vuông to cũ kĩ giữa nhà khi, chật vật mở nắp. Nhìn đồ bên trong tỏ vẻ thất vọng:"Không có ở đây rồi..."

Bác Mori nhíu mày lấy một điếu thuốc ngậm trên miệng châm lửa:

"Cơ mà trong này bám nhiều bụi nhỉ?"

Hattori liếc xéo ông bác:

"Không nên hút thuốc đâu, dễ hỏa hoạn đấy"

Phóng viên Takama nhìn bà ấy vẫn chưa tìm được muốn tiến tới giúp một tay, Midori cũng bất lực đi theo nhưng vẫn than vãn:

"Thật là...Âyda"

Trán Midori đυ.ng phải cái đèn treo giữa chừng, tức giận đập nó một phát.

Phía ngoài cửa là Ran, Sonoko, Kazuha và Namiko. Lúc này tuyết đã rơi xuống. Kazuha hào hứng vươn hai tay nhưng chợt nhớ tới gì đó liền rùng mình:

"Nhưng tuyết rơi nghĩa là..."

Ran tiếp lời trong trạng thái thất thần:

"Thì nó sẽ đến phải không? Kamaitachi" Hai người nhanh chóng chạy lại vào nhà kho. Namiko và Sonoko bất lực vào theo họ.

"Là cái này sao?" Chú Takama tìm thấy trong hộp một lưỡi hái. Sự chú ý của mọi người đều tập trung về hướng này.

"Trông cổ thật...có thể bán được giá đó" Mori nhìn cảm thán.

"Người chồng quá cố của tôi có nói nó đáng giá 10 triệu yên đó"

Tạch!

Ngay sau đó là tiếng bóng đèn vỡ, mọi thứ bên trong tối đen như mực.

"Đau quá!"

Kazuha lo lắng gọi vào trong:

"Heiji!"

"Không biết có chuyện gì nữa, cánh tay tớ bị xước rồi"

Namiko trên tay có đen một chiếc đồng hồ nhỏ, bật công tắc đèn lên rọi vào họ. Nhìn thấy vết thương của họ, cô hơi nhíu mày

"Tay hai người đều chảy máu"

Tiếp đó là tiếng hét thất thanh của chị phóng viên. Namiko vội rọi đèn đến chị ấy...là vết sẹo trên má. Lẽ nào là do kamaitachi?

"Này Kazuha, cậu gọi cảnh sát rồi chứ?" Kazuha vừa chăm sóc vết thương cho Hattori vừa trả lời:

"Ừ, họ sẽ đến ngay"

Ran cất các dụng cụ y tế lại vào hộp, cô lo lắng nhìn vết thương của mọi người, tình hình hiện tại cứ như bộ phim viễn tưởng:

"Liệu họ có tin chúng ta bị Kamaitachi tấn công không?"

Mori bất mãn thở dài;

"Họ tin hay không thì không quan trọng, nhưng sự thật là có 3 người bị chém"

Kazuha chăm sóc cho Hattori, đảm bảo vết thương được khử trùng sạch sẽ mới an tâm, quay sang họ cười tươi:

"Ở đây là Nagano nên cảnh sát Nagano sẽ đến ngay thôi"

"Thanh tra Yamato Kansuke?"Namiko bất giác hỏi mà không biết câu hỏi đã làm mọi người nghi hoặc. Một học sinh ngoại quốc đến Nhật Bản không bao âu, lại còn chưa từng đến nơi này, sao lại biết chính xác tên của một vị thanh tra?

Kazuha thì không nghĩ ngợi nhiều đáp lời:

"Đúng đấy! Vị thanh tra một mắt và thông minh đó sẽ bắt được Kamaitachi đó thôi!"

Naamiko có từng đọc qua vài tập truyện, thời gian qua cũng có rà soát thông tin vài nhân vật nổi bật trong Conan. Trong đó có nhân vật tên Rum, No.2 trong tổ chức....Thân phận của hắn rất đặc biệt, có thể là một người đàn ông to khỏe, cũng có thể là phụ nữ, một ông lão lớn tuổi, trong một vụ tai nạn bị thương một bên mắt...

Namiko rời khỏi phòng một mình, tựa người lên lan can lấy điện thoại tra thông tin và tìm kiếm hình ảnh vụ thanh tra đó.

Hình ảnh cho thấy thanh tra này cũng chỉ có một mắt, chú ấy còn có thân hình cao to, nếu thả đuôi tóc buộc phía sau xuống thì sẽ thành tóc dài. Nếu chú ấy chống gậy khi nhìn từ xa không phải sẽ giống người già sao?

Cô có chút chần chừ, lấy điện thoại ra nhắn cho cha mình một tin nhắn

[Cha, tổ chức có thành viên nào tên Rum không?]

Vừa gửi xong liền xóa sạch rồi tắt màn hình thở dài, chỉ mong sẽ không như cô nghĩ, nếu là thật...cô chính là con gái của trùm phản diện, điều đó đồng nghĩa với việc cô và....

Nhìn về phía cửa phòng đối diện, những người bạn thân thiện luôn chào đón ân cần với cô...

Sẽ không bao giờ có thể chung đường.