Chương 32: Tiếp xúc thân mật

"Namiko?" Thấy cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào quán lẩu cay Tứ Xuyên, anh nghĩ có thể cổ cũng muốn vào ăn nên liền kéo tay cô vào trong, mặt cho ánh nhìn có chút ngỡ ngàng của cổ, khi đã ngồi vào bàn vẫn chưa khôi phục lại."Sao cậu kéo tôi vào đây?"

"Tôi nghĩ cậu cũng đói rồi, ngồi ăn cùng tôi đi, thế nào?" Anh bật ngay chế độ diễn xuất, dụ mời cô ăn cùng. Cũng may, cô không lật trần anh mà gật đầu.

Namiko nhìn món lẩu quen thuộc hiện trước mặt, lần cuối cùng cô ăn có lẽ cũng chính là lần hẹn hò đó...

Chén trống trước mặt xuất hiện một miếng thịt vừa nhúng vào, cô ngẩng mặt nhìn chàng trai đang quan tâm mình trước mặt, không phải người đàn ông đã làm tổn thương kia, mà là Shinichi Kudo, người con trai dù tính khí thất thường, hơi dính người nhưng...giờ đây lại làm tim cô có chút tia ấm lạ thường. Cô cười nhẹ ăn miếng thịt, sau đó cũng làm tượng tự cho vào chén đối phương. Bữa ăn đó không ngờ lại là điểm bắt đầu hoàn hảo để tình cảm của họ có chút khởi sắc hơn.

Sau khi ăn xong trời cũng đã trưa, Namiko muốn đưa anh ta đến Bookcafe mang phong cách kiến trúc đồng quê Châu Âu đầy lãng mạn và thân thiện, khi đặt nó trong một khu vực thành thị xa hoa này thì lại trở nên hòa hợp đến lạ. Thật ra cô chưa đến quán này lần nào, cô cũng chỉ mới tìm trên mạng vài địa điểm thú vị gần đây, không gian hiện đại và lịch sự của quán đã thu hút cô muốn đến cảm nhận thử xem sao.

Namiko đứng trước cửa quán nhìn ngắm một lúc rồi bước vào. Khách bên trong quả thật không ít nhưng lại không ồn ào như những quán khác, quả thật rất hợp ý cô.

Hai người vừa đi đến quầy order vừa quan sát xung quanh, quán cafe này có 3 tầng lầu, nơi cô đang đứng chỉ mới là tầng trệt nhưng cũng dễ thấy rõ chủ quán đã tỉ mỉ như thế nào, chăm chút tới từng góc nhỏ của quán.

Nhân viên order nhìn thấy vị khách trước mặt liền ngây cả người, dù cho là nữ vẫn cảm thấy say mê trước nhan sắc của cô gái nhỏ này:

"Cho hỏi hai người muốn dùng gì?"

Cô nhìn lên bảng order trước mặt, nơi này nước uống và bánh ngọt quả rất đa dạng, vả lại cô cũng không phải người có đam mê ăn uống gì cho lắm nên chọn một loại nếm thử xem sao, nếu ổn có thể sau này sẽ đến thường xuyên hơn

"Một phần Cheesecake và một ly Cappuccino."

"Được rồi! Thế em đã chọn chỗ ngồi chưa?"

"....." Theo như thông tin trên mạng thì tầng trệt này là nơi có biễu diễn âm nhạc du dương để khách hàng thư giãn lúc ngồi, còn tầng một là nơi chứa kho sách không khác gì thư viện, sách thì nhiều, đa dạng thể loại từ kinh tế, chính trị, văn học...đều được nằm ngay ngắn ở những kệ sách. Tầng cao nhất là nơi có thể vừa ngồi đọc sách, vừa ngắm cảnh dòng người tấp nập bên dưới. Sau khi được hỏi cô nhẹ đáp:

"Sau khi xong giúp tôi đem đến tầng ba, cảm ơn."

"Được, em cứ lên lầu tham quan trước đi, chị sẽ đem lên ngay."

Namiko gật đầu rồi quay sang nam nhân bên cạnh:"Tôi lên đó trước"

"Ừm."

Nói rồi cất bước lên tầng bậc cầu thang. Từ phòng đọc sách mang theo phong cách vintage, những chậu cây cảnh và hoa bên ngoài ban công đều tràn ngập ánh nắng ấm áp, trên các bàn đều được trang trí những chậu hoa nhỏ nhỏ xinh. Cô đi lại gần kệ sách, nó được phân chia theo thể loại hoàn toàn rõ ràng. Cô đi từ khu sách kinh tế rồi đến y học, sau lại dừng chân nhìn quyển sách thu hút được lực chú ý của mình " Không nơi nương tựa" của Dave Pelzer.

"A child called "it"..." cô đọc lên tên của tác phẩm, trong giọng nói thoáng có chút hứng thú.

"Cậu thích quyển sách này sao?" giọng nói trầm thấp mang chút từ tính quen thuộc vang lên bên tai cô, cơ thể anh ta lại như muốn dán sát vào sau lưng cô, tay phải anh vòng qua phía trước cô mà cầm lấy một góc của quyển sách. Cô biết giọng nói của người này là ai liền quay người lại, không may hơi mất thăng bằng mà ngã về sau. Cô đã bắt đầu tưởng tượng cảnh mình ngã đập về phía kệ sách rồi làm ngã cả kệ sách này sẽ xấu hổ ra sao...nhưng chỉ đành nhắm mắt chấp nhận chuyện sắp xảy đến. Nhưng...sao cơ thể lại không hề cảm thấy đau mà ngược lại rất êm?

Eo bị ôm chặt lấy, bàn tay lơ đãng vuốt ve hông cô, anh ghé vào tai người con gái trong lòng ôn nhu nói:

"Sao lại bất cẩn như thế?"

Cô lấy lại bình tĩnh mà mở mắt ra xem xét tình hình, lúc này Shinichi đang nằm trên mặt đất, còn cô thì nằm đè lên người hắn, khoảng cách của bọn họ rất gần, ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ. Giờ phút này đại não cô trở nên trống rỗng, tư thế hai người họ đều bị những người đang chọn sách kia đứng lại mà nhìn liên tục, điều đó làm cô quá xấu hổ mà bất động chả biết phải làm gì.

Shiichi lần đầu nhìn bộ dạng này của cô mà thật có suy nghĩ muốn tiến tới hôn lên một cái, cô đã nhanh chân đứng lên, động tác vô cùng nhanh gọn, chỉ là khi cô ngồi dậy đã đưa tay chống lên vòm ngực của anh. Hơn nữa cô còn dùng sức như vậy làm anh cảm thấy có chút đau nhói nhưng vẫn chống tay đứng dậy.

Lúc này Namiko đã đứng dậy, cô nhặt quyển sách làm rơi lúc nãy lên rồi đưa mắt nhìn người trước mặt.

Shinichi nhìn cô đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình bèn lên tiếng:

"Nè, tôi là vì cứu cậu đó"

Thật ra...vừa rồi cũng là do anh muốn giúp cô thôi nên trong lòng có chút cảm kích nhưng ngay lập tức bị dập tắt.

"Nhìn cậu nhỏ con nhưng cũng nặng thật đấy, suýt đè bẹp tôi rồi."

Là con gái, ai cũng sẽ không muốn người khác nói về cân nặng của mình, Namiko cũng không ngoại lệ.

Cô không nhìn anh ta nữa mà đi về phía cầu thang để lên tầng tiếp theo, định sẽ chọn bàn cạnh cửa sổ để quan sát xuống được toàn cảnh xung quanh. Lầu ba này trông chỉ có khoảng hai ba người ngồi vừa đọc sách vừa thưởng trà, không gian yên tĩnh hơn nhiều so với tầng trệt. Cô đi về cuối dãy, nơi góc khuất không người rồi ngồi xuống.

-----------

Mình thấy Shinichi ăn chay khá lâu rồi ấy, không biết các bạn muốn cho cậu ta ăn mặn một bữa ko nhỉ? Mình sẽ làm theo số lượng cmt của các bạn nhé.