Chương 39: Đòi quyền lợi

Đêm đó Namiko hoàn toàn bị vắt kiệt sức, cộng thêm lượng rượu uống từ trước cùng cô bạn thân. Kết quả là Shinichi tự tay giúp cô chỉnh trang y phục cho cả hai rồi đưa cô về biệt thự của mình.

Ánh mặt trời đã mọc lên trên đỉnh đầu, sau một đêm dài cuồng dã thì Namiko cũng tỉnh dậy. Cô lờ mờ mở mắt ra, khi chỉ mới hé một chút đã chói mắt, bỗng có một bàn tay che đi ánh mặt trời chói mắt kia. Namiko bỗng cảm thấy chả lành mà mở to mắt. Cô định ngồi bật dậy thì cảm giác đau buốt dưới hạ thân truyền đến làm cô muốn khóc. Chả lẽ đêm qua cô đã bị....

Vội dở tầng chăn mỏng đang che phủ người lên thì trên người đã thay bộ y phục pyjama.

Ngoài cảm giác đau ở hạ thân, xung quanh xương quai xanh và cổ còn có dấu hôn xanh tím chi chít.

Cô cố gắng hối tưởng lại, đêm qua sau khi say, Shinichi đã giở trò đồϊ ҍạϊ với mình, cái gì mà tiền trảm hậu tấu!

Cô quay đầu nhìn người đang chăm chăm nhìn mình, trên gương mặt kia không còn lạnh lùng như ấn tượng ban đầu của cô mà lại hét sức dịu dàng.

"Cậu....tôi..."

Namiko không nghĩ tới sẽ có quá nhiều liên hệ với những nhân vật chính trong thế giới này, Nhưng giờ đây cô không chỉ liên hệ mà còn là....quan hệ xá© ŧᏂịŧ.

Cô mặc kệ Shinichi mà đứng dậy khỏi giường nhưng vừa đứng lên đã cảm giác muốn ngã xuống. Từ đằng sau chợt có người bế cô lên. Cô vội ôm lấy cổ anh ta giữ thăng bằng:

"Ở yên đi, để anh giúp em"

Trong đầu Namiko giờ đây như một đứa trẻ, trống rỗng mặc sự chi phối của Shinichi. Anh đặt cô trở lại giường rồi đi tìm hộp thuốc giúp cô thoa đi chỗ sưng đỏ ở hạ thân. Chợt trong đầu cô hiện lên câu hỏi....

"Cậu đêm qua...có mang bao không?"

Tay Shinichi chợt khựng lại rồi giọng lần đầu tiên trở nên lúng túng:

"Xin lỗi...đêm qua do anh không suy nghĩ thấu đáo"

"....."

Chợt có tiếng gõ cửa liên tục, anh đứng lên nhìn cô nàng đang bọc chăn kín người kia khẽ nhếch miệng:

"Đợi một lát, anh đi lấy y phục"

Một lúc sau trên tay anh ta là một chiếc váy xanh ngọc cùng nội y màu trắng. Cô vội giật lấy rồi cố tự đi về phòng tắm thay mặc cho anh ta muốn giúp cô di chuyển.

Vừa thay đồ bước ra, Shinichi đã ở trước cửa dìu cô lại bộ sofa ngồi xuống:

"Để anh giúp em ăn"

"Không cần, tôi cũng không phải tàn phế"

Thế mà anh ta dám phớt lờ lời cô nói, trên tay là tô cháo nóng hổi vừa thổi vừa đưa đến trước mắt cô:

"Nào..."

"...." người này....sao lại có thể làm cô vuột khỏi vùng an toàn của mình đến vậy...quan tâm quá mức đến cô...

Bất giác lại nghe theo mà mở hé miệng, Shinichi nhẹ nhàng đúc cho cô, hết muỗng này lại đến muỗng khác. Còn Namiko cứ chăm chăm nhìn anh ta mà ăn trong vô thức. Chợt có tiếng điện thoại vang lên, là của cả hai người họ cùng lúc. Namiko vơ tay lấy nó rồi bắt máy:

"Tôi nghe..."

"Cô chủ, sau đêm qua lại không về nhà, chúng tôi đều rất lo lắng"

"Tôi đêm qua ngủ lại nhà bạn.Không sao" cô lưu loát đáp lại.

"Tôi hiểu rồi, Nhưng cô chủ, trong chiều nay nhất định phải ở nhà sửa soạn, tối đến chúng ta có cuộc gặp mặt bí mật với bang phái Nhật Hạ."

Nhật Hạ là bang phái chuyên cung cấp vũ khí đen cho nhiều nước trên thế giới, nghe bảo gần đây phía cảnh sát đang dần chú ý đến họ, tối qua cha đã bí mật gửi tin nhắn, nhờ cô đến đàm phán với họ, giúp duy trì quan hệ đôi bên. Điều này làm Namiko băn khoăn suy nghĩ nhiều đêm qua, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, cô chỉ đành tùy cơ ứng biến.

Namiko nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vừa quay đầu lại đã thấy ánh nhìn đầy phức tạp của người ở trước sofa. Giọng anh ta mang ý thăm dò:

"Tối qua...Em vẫn nhớ chuyện giữa chúng ta chứ?"

"Ừm" Namiko tự cầm lấy tô cháo ăn nhanh để anh ta không đúc cô nữa.

Shinichi ngồi cạnh cô, thấy cô đã ăn xong liền hạ báo và cốc trà xuống bàn rồi quay người nhìn cô, giọng nói nghiêm túc:

"Namiko, anh muốn chịu trách nhiệm với em, do vậy....đồng ý làm bạn gái anh từ giờ được không?"

Namiko vừa mới uống trà vào, nghe xong câu nói đó liền bị sặc. Cô đặt mạnh cốc xuống bàn quay sang anh, giọng cô cũng nghiêm túc hơn:

"Trước tiên, xin lỗi vì lôi kéo cậu làm những việc quá giới hạn. Nhưng cậu không cần vì chuyện này mà hi sinh hạnh phúc cá nhân, tôi và cậu có thể quên hết mọi chuyện xem như...."

"Em nghĩ anh là người tùy tiện ngủ cùng người khác lắm à?"

Shinichi tiến sát lại dồn cô sát cạnh ghế sofa rồi giam cô trong lòng mình:

"Nghe cho rõ đây, lần đầu của anh đã cống nạp cho em rồi, sau này biết điều mà chịu trách nhiệm với anh thật tốt"

Không gian chợt yên tĩnh, Namiko cũng cứng đờ người. Đây có lẽ là tình tiết cô không ngờ tới nhất, không nghĩ người nam nhân này lại vô sỉ như vậy, cô đây còn chưa nói gì mà anh ta đã muốn cô chịu trách nhiệm? Nhưng quan trọng là....cô thật sự không hiểu chính mình sao tim lại đập mạnh liên hồi.

Tình cảm....với cô mà nói là một thứ quá xa vời, nhiều lúc cô không phân biệt nổi thật giả. Cô tạm đẩy anh ra rồi điều chỉnh quần áo, Shinichi vẫn nhìn chằm chằm cô đợi câu trả lời:

"Vậy...thì chịu trách nhiệm"

Cô nói xong liền vơ điện thoại rồi đi nhanh tới cửa.

Tiếng cửa đóng mạnh lại làm Shinichi giờ phút này mới hồi thần lại, ý cổ là nói...chịu trách nhiệm với anh, đồng ý làm bạn gái anh rồi!!?