Chương 41: Kết thúc việc làm thêm của Namiko

Trong khi Namiko và Kasuga tiếp tục công việc dang dở, Shinichi có chút chán nản nên đi ra ngoài vườn dạo. Dọc đường đi, thứ khiến anh để tâm ngay lập tức là những dấu chân gần một cái cây to.

"Này, nhóc là ai thế?" Tiếng của một ông lão từ phía sau vọng tới.

Shinichi quay sang đáp:

"Cháu là Kudo, chỉ đang dạo quanh xưởng vẽ thôi ạ"

Ông lão gật đầu, sau lại hơi nhíu mày nhìn vào bên trong ngôi nhà:

"Sẽ không có chuyện gì xảy ra với người mẫu lần này chứ?".

Nắm bắt thông tin, Shinichi nhanh trí hỏi lại:

"Ý ông là sao ạ?"

"Thật ra, cậu ta từng có hai người mẫu..."

Namiko đang ngồi yên tĩnh, chợt điện thoại có chuông báo tin nhắn

[Anh đi ra ngoài một lúc]

Anh ta rốt cuộc lại tính làm gì?

"Đừng mất tập trung nữa" Kasuga cảm thấy cô đang phân tâm nên nói nhỏ nhắc nhở.

"Riko-san không thích việc tôi vẽ tranh theo sở thích mà không thu lợi nhuận đâu..."

Namiko nhìn anh ta như để đọc vị nội tâm người kia.

"Riko không chỉ là trợ lí, cổ còn là quản lí của tôi nữa. Là một người quản lí tiền bạc chắc điều này khó chịu lắm..."

Shinichi sau khi nhắn tin cho Namiko đã lần lượt đến tìm hai người từng làm người mẩu cho Kasuga. Đến người cuối cùng cũng đã là buổi chiều.

"Đây là anh trai chị" Cô gái chống gậy vì bị thương chân sau buổi vẽ tranh đưa ảnh trên điện thoại cho Shinichi nhận diện.

"Ra là vậy à..."

Tại xưởng vẽ, sau khi kí tên hoàn thành bức tranh, Yoshio đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tức giận:

"Anh là thủ phạm đẩy em gái tôi phải không?"

Mọi người đều không kịp phản ứng với việc bất ngờ trên thì anh ta lại nói tiếp:

"Tên thật của tôi là Nogami Machiko, hôm con bé về nhà từ xưởng vẽ đã bị tấn công và bị thương nặng. Tôi tham gia xưởng vẽ của anh để lấy thông tin. Sau một thời gian, tôi biết không chỉ em mà còn người mẫu khác cũng bị tai nạn."

Namiko ngồi trên ghế nhìn chuyện xảy ra trước mắt như đang xem một bộ phim, không chút cảm xúc.

"Do cú sốc từ người vợ quá cố, anh chiêu mộ những người phụ nữ ở những nơi quan trọng của anh và vợ, làm hại họ khi tranh hoàn thành."

Kasuga vội lên tiếng phản kháng:

"Không! đợi đã. Đúng là trong tim tôi muốn vẽ vợ mình...Nhưng chỉ có thế. Còn việc tấn công tôi không hiểu gì cả"

Ngay sau đó, Yoshio chợt mất bình tĩnh định dùng vật nhọn tấn công thì cánh cửa mở ra, Shinichi đến đá văng vật nhọn trên tay anh ta và nhìn vội về phía Namiko:

"Em không sao chứ?"

"Không sao" Cô trả lời trấn an anh ta. Nếu thật anh không đến kịp thì cô cũng sẽ tiến đến đá văng vật nguy hiểm kia. Cô đứng khỏi ghế đi về phía Shinichi, nói nhỏ vào tai anh:

"Anh điều tra được cả rồi, phải không?"

Shinichi gật đàu. Lúc tìm ra sự thật anh đã rất lo lắng cho cô nên cũng gấp rút quay về đây, may là công chúa của anh không sao cả.

"Anh có nghĩ đến tình trạng lúc xảy ra cuộc tấn công chưa" Shinichi quay lại phong thái một thám tử.

"Cả hai đều bị tấn công trên đường về từ xưởng ở khu vực vắng. Trước đó hung thủ không thể theo nạn nhân từ khi họ rời xưởng được. Đó là lí do anh tin rằng hung thủ là người xưởng "

Như nói đúng lòng mình, Yoshio liền nhìn sang Kasuga với ánh mắt thù hằn:

"Đúng vậy, thế nên Kasuga chính là..."

"Đúng, hung thủ là người trong xưởng, nhưng không phải Kasuga, mà là... "

Đến lúc này, mọi ánh mắt đều chỉ dồn về một người...

Như bao lần, bí mật nào cũng đã phơi bày ra ánh sáng. Khi Namiko cùng Shinichi quay về xe cũng đã đến hơn mười giờ tối. Xe này là của Shinichi dùng để đưa Namiko đến vào sáng nay. Khi cả hai đã vào xe, một ý định đen tối lại được nhen nhóm.