Chương 45: Tỏ tình sao?

"Cần chuẩn bị hết thảy đều đã chuẩn bị sẵn cho cậu, đừng có bỏ cuộc"

"Nhạc nền, hoa và phụ kiện, lần này nhất định sẽ thành công tỏ tình với Từ Nhược Loan."

Chàng trai trẻ có khuôn mặt thanh tú, phần tóc mái gần như che mất đôi mắt khiến anh ta trông rất thiếu tự tin.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chỉ là tỏ tình thôi sao? Đây không phải lần đầu tiên cậu tỏ tình. Cậu căng thẳng như vậy?" Dương Xuyên hỏi.

Nhìn thấy bộ dáng của Từ Trạch, Dương Xuyên ở một bên lo lắng hỏi.

Hai người là đôi bạn thân nhất khi phải du học ở nước bạn.

Khi Dương Xuyên nhìn thấy Từ Trạch nhìn chằm chằm vào gương không để ý đến mình, hắn cảm thấy Từ Trạch còn đang do dự.

Anh nhét bó hoa vào tay, trên mặt có vẻ mong đợi và động viên:

“Cậu đã thích cô ấy nhiều năm như vậy, lần này nhất định sẽ thành công.”

Từ Trạch ôm bó hoa trong tay có chút buồn cười.

Đối với anh, cô ta chỉ là một hạt bụi trong dòng sông dài ký ức, một câu chuyện tầm thường trong đời sống tình cảm phức tạp của anh.

Anh thậm chí còn không để ý tên cô ta. Nhưng người bạn thân này lại hiểu lầm, còn chuân bị mọi thứu cho anh tỏ tình, anh không biết phải làm sao với tình huống này.

Anh không biết trong dòng thời gian này Từ Nhược Loan đã truyền cho anh loại thuốc nào, và anh thực sự đã theo đuổi cô suốt ba năm.

"Chuẩn bị xong chưa? Tiếp tục làm loạn là lúc Từ Nhược Loan rời đi. Hãy nắm bắt cơ hội."

Dương Xuyên cau mày nhắc nhở Từ Trạch đang cầm một bông hoa đứng ở một bên.

"Quên đi, tôi không còn thích Từ Nhược Loan như cậu nghĩ"

Từ Trạch đặt bông hoa xuống ao, đưa tay bốc một nắm nước, trực tiếp đổ lên đầu anh.

Anh vén phần tóc mái ướt lên, để lộ đôi mắt và vầng trán được che kín.

"A?"

Dương Xuyên đứng ở nơi đó quan sát một hồi, thấy Từ Trạch vẻ mặt không có tức giận, cuối cùng nói: "Tôi hiểu lầm à?"

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được người trước mặt đã thay đổi, đôi mắt của anh ấy cũng đã thay đổi, dường như có rất nhiều thứ khác nhau trong đó.

“Tôi sẽ mang bông hoa này về nhà cắm vào bình, chẳng phải tốt hơn là tặng cho một người phụ nữ sao?”

Sau khi làm tóc xong, Từ Trạch cởϊ áσ khoác vest, cởi chiếc cúc đầu tiên.

Anh ấy đã đẹp trai rồi, nhưng trang phục hiện tại và mái tóc ướt càng khiến anh ấy trông đẹp trai hơn.

"Trước đây không nghe lời khuyên của tôi, cô gái Từ Nhược Loan đó rõ ràng là đang bám lấy."

Sau khi Từ Trạch quyết định không bày tỏ tình cảm, Dương Xuyên vốn luôn có vẻ mặt nghiêm túc mở rộng lông mày.

"Được rồi, kiếp trước tôi như con nợ cậu vậy"

Dương Xuyên nói chán ghét, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười , nhưng nụ cười này khiến anh trông... đáng sợ hơn.

"Đúng, tôi đương nhiên là bố của ngươi, gọi là bố đi."

"Cái quái gì vậy..."

Hai người hủy bỏ việc chuẩn bị tỏ tình qua điện thoại, thở hổn hển một lúc mới đứng dậy rời đi.

"Thu xếp xong rồi, chúng ta trước tiên đi quán Internet, sau đó ăn thịt nướng, sau đó quay lại quán Internet thức suốt đêm, ít nhất hôm nay chúng ta có thể lấy được bạch kim."

Dương Xuyên nói về sự sắp xếp tiếp theo, không dễ dàng gì. có một kỳ nghỉ mà không có bài tập về nhà, đó là lý do tại sao tôi vui, cứ chơi.

"Không rơi vào bạc thì tốt."

Từ Trạch ở trong xã hội chật vật nhiều năm như vậy, ngày vui nhất vẫn là kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba.

"Đáng chết, tại sao nàng còn chưa đi?"

Đang lúc hắn đang suy nghĩ, Dương Xuyên đột nhiên đẩy cánh tay hắn, ra hiệu hắn nhìn về phía trước.

Một nhóm bé gái đang đứng trong sảnh nhà hàng, nói cười, nổi bật nhất chắc chắn chính là cô gái có mái tóc hồng.

Cô gái mặc áo sơ mi trắng và váy kẻ sọc ở phần thân dưới, dưới váy là một đôi chân dài trắng nõn, cô có đôi lông mày đẹp như tranh vẽ và khuôn mặt trang điểm thanh tú, khiến cô nổi bật giữa đám con gái.

Những khuôn mặt vốn xa lạ dần dần trở nên rõ ràng hơn.

"Từ Trạch, cậu phải cảm ơn chúng tôi. Chúng tôi cứ giữ cổ, không để cô ấy rời đi trước."

"Không, sau này đừng quên đãi chúng tôi đồ uống lạnh."

Từ Trạch chú ý đến các cô gái trong đại sảnh, và các cô gái cũng tự nhiên chú ý đến họ.

"Bọn họ thật tốt bụng."

Dương Xuyên nhếch môi, thấp giọng phàn nàn.

Được bao quanh bởi một nhóm lớn các cô gái, Nhược Loan chậm rãi bước về phía anh.

Cô gái vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua hai người trước mặt cùng bó hoa trên tay họ.

Dường như ánh mắt anh không hề dừng lại mà khóe miệng hơi nhếch lên.

“Anh chuẩn bị những bông hoa này cho ai?”

Cô ta hỏi “Cho ai”, nhưng tay cô đã đưa ra phía trước, chuẩn bị nhận lấy bông hoa từ tay Từ Trạch.

"Rõ ràng rồi. Cái này là dành cho cậu. Anh ấy muốn tỏ tình cậu đó"

Từ Trạch chưa kịp nói gì thì xung quanh anh đã có tiếng xì xào bàn tán của các cô gái.

Nhìn thấy bộ dáng tự nhiên của Nhược Loan, Từ Trạch đột nhiên nghiêng người, để bàn tay đưa ra rơi vào không trung.

"Ai nói tôi sẽ tỏ tình với cô ấy? Tin đồn này từ đâu đến?"

"Từ Trạch, anh đã tốn bao công sức chuẩn bị hoa và trang phục như thế này, không phải anh chỉ muốn chính thức tỏ tình với Loan Loan mà thôi."

Từ Nhược Loan còn chưa kịp nói gì, đám lưu manh đứng xung quanh đều tỏ ra không vui.

"Đều là tin đồn, ngươi sao không trở về rửa tai xem bên trong có sợi lông xanh nào không? Tự ngươi sẽ tránh khỏi mỗi ngày nghe được tin đồn."

Từ Trạch không khách khí trả lời.

Từ Nhược Loan cứ như vậy chấn động, nhất thời không có lấy lại tinh thần, trên mặt kinh ngạc thoáng qua, nàng rất nhanh khôi phục lại.

Cô ngẩng đầu lên nhìn chàng trai trước mặt, rồi nhận ra rằng anh ta có vẻ hơi khác.

Phần tóc mái vốn che trán và mắt của cô được hất lên, đôi mắt lộ ra sự tự tin và sắc sảo.