Chương 46: Đồng ý rồi!

Từ Trạch nhìn quanh một lúc sau, họ không phải là lớp duy nhất dùng bữa trong nhà ăn này, còn có những lớp khác.

Anh giơ bông hoa lên, ngẫu nhiên chọn ra một bạn nữ có gương mặt ưa nhìn, không chút do dự nói:

"Xin chào, bạn cùng lớp, tôi đã thích bạn từ lâu rồi, bạn có thể làm bạn gái của tôi được không?" lúc này trở nên im lặng.

Từ Trạch ban đầu định bỏ chạy sau khi tỏ tình, nhưng khi cô gái quay lại, anh cứng đờ ngay tại chỗ.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, một phần bắp chân lộ ra dưới chiếc váy dài không tì vết, dưới mái tóc đen thẳng mềm mại là khuôn mặt trầm lặng xinh đẹp, với đôi môi hồng hào, đôi mắt to ngấn nước dưới làn da dày. Nàng chỉ đứng đó, Nhẹ nhàng như ánh trăng.

Mọi thứ dường như đã thay đổi nhưng dường như nó vẫn như cũ.

“Xin lỗi, tôi không nghe thấy anh vừa nói gì.”

Sự im lặng trong sảnh nhà hàng bị câu trả lời của cô gái phá vỡ.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều bị hai người họ hấp dẫn.

"Từ Trạch không phải bạn trai của ngươi sao? Vì cái gì đột nhiên nói thích người khác?"

Vừa rồi gây sự cô gái sờ sờ Từ Nhược Loan đang ngơ ngác, thấp giọng hỏi.

"Người anh ấy thích thì liên quan gì đến tôi? Hơn nữa chúng tôi không ở cùng nhau."

Từ Nhược Loan chế nhạo, cô khoanh tay trước ngực.

Cô cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình và ngăn nước mắt rơi.

Từ Trạch vốn luôn dịu dàng và kiên nhẫn với cô, bỗng nhiên như trở thành một con người khác, anh không chỉ ghét cô nếu nói không thích cô, thậm chí còn thổ lộ tình cảm của mình với một người hoàn toàn xa lạ trước mặt cô.

Cô thức dậy lúc năm giờ sáng để trang điểm, chọn quần áo và ăn mặc thật đẹp, hôm nay không phải chỉ là để đồng ý với lời tỏ tình của anh ấy thôi sao?

"Anh ấy không thích thì không thích sao?

Cô ta mở miệng, tưởng rằng cô đã nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, cô sợ vừa nói sẽ rơi nước mắt.

"Tôi nói, tôi thích cậu." Dưới ánh mắt của mọi người, Từ Trạch lặp lại lời hắn vừa nói.

Dù biết đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, mặc dù anh cũng đã nge qua danh tiếng chút ít của cô nàng nổi danh Namiko này, nhưng khi tiếp xúc gần cũng không khỏi choáng ngợp với vẻ đẹp này.

"Bạn cùng lớp Namiko, mặc dù bạn không biết tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng tôi đã thầm yêu bạn. Hôm nay tôi muốn bày tỏ tình yêu của mình với bạn, vì vậy tôi muốn nói với em rằng.... anh thích em, chỉ vậy thôi."

Nói xong, Từ Trạch đưa bông hoa trong tay ra.

Về phần Namiko nghĩ như thế nào, có nhận bó hoa này hay không, kỳ thực không quan trọng.

Hôm nay có rất nhiều người lợi dụng bữa ăn cuối kỳ tổng kết này để tỏ tình với Namiko nhưng đều bị từ chối, nữ thần cũng không thèm nhìn họ một cái.

Trong mắt mọi người, Từ Trạch chỉ là một trong rất nhiều người cầu hôn.

Kết quả duy nhất là bị từ chối.

“Cám ơn.” Namiko nhận lấy bó hoa trong tay Từ Trạch, cúi đầu ngửi ngửi rồi nói:

“Ừm, thơm quá.”

Chỉ hành động này thôi đã khiến bầu không khí tại hiện trường lập tức bùng nổ.

Sau đó quả bom thứ hai xuất hiện.

“Anh vừa mới thổ lộ tình cảm với tôi, có phải anh đã quên hỏi tôi điều gì không?”

Lần này không chỉ những người xung quanh, ngay cả bản thân Từ Trạch cũng không thể bình tĩnh được.

“Em có muốn làm bạn gái anh không?”

Miệng anh chuyển động nhanh hơn não.

Từ Trạch còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì đã hỏi.

“Được.”

Một chữ đơn giản vang lên như sấm sét bên tai Từ Trạch.

Bầu không khí ồn ào vốn có vì lời nói này mà trở nên yên tĩnh.

"Ta nghe nhầm sao? Nữ thần đồng ý?"

"Không phải sao?" "A?" Trong số họ bối rối nhất chính là Từ Trạch, khách hàng, chẳng lẽ Namiko đã yêu hắn từ lúc nào? Cái nhìn đầu tiên?

Cô đột nhiên tiến tới, mang theo bên anh là hương đào dễ chịu.