Chương 48: Người tôi thích

"Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt!"

Namiko vốn là muốn trêu chọc Từ Trạch, nhưng cuối cùng lại không nhịn được.

Người đứng trước mặt lúc này dường như khác với những gì cô tưởng tượng.

Từ Trạch thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, lại nở nụ cười.

“Được rồi được rồi, tôi biết cậu muốn giúp tôi, cảm ơn cậu.”

Trước tiên giả vờ nghiêm túc, khi cô gái tỏ ra nghiêm túc thì lập tức rút lui, tạo khoảng cách tâm lý cho cô gái.

Từ Trạch, người có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu, biết rõ điều này.

Namiko liền nhìn lại, khuôn mặt ôn hòa nhìn càng thêm thanh tú.

Cô muốn vươn tay đánh Từ Trạch, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, dừng lại giữa không trung một lúc, cuối cùng mới đặt nó xuống.

"Mời tôi ăn kem."

"Không thành vấn đề."

Trong đầu Từ Trạch mừng thầm khi có cơ hội tiếp xúc với cô gái trước mặt...

Trước kia hắn cùng cô ấy..... yêu nhau, hắn thích trêu chọc bạn gái nhỏ, sau đó nhìn nàng tức giận.

Thực chất thân xác này không phải của hắn. Hắn là người đã chết, không biết nguyên cơ gì có cơ hội sống lại lần nữa. không biết liệu sự tái sinh trước mắt có phải là một giấc mơ hay không. Anh phải trân trọng từng khoảnh khắc...Và không biết vì sao lại có sự ấn tượng và liên kết đặc biệt với cô gái này...Thật sự rất giống cô ấy...Người mà chính tay hắn đã ra tay gϊếŧ chết.

Nếu thực sự có thể cho hắn một cơ hội quay lại, hắn nhất định sẽ truy đuổi người con gái này một lần nữa.

Lần này anh sẽ yêu một cách nghiêm túc, và anh muốn xem số phận sẽ đưa họ đến đâu nếu anh làm mọi việc mình phải làm.

Dù kết quả cuối cùng có ra sao thì ít nhất hơn mười năm sau, anh cũng sẽ không hối hận nữa.

"Vừa rồi cậu thật sự có ý định tỏ tình với cô gái kia sao?"

Namiko đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Từ Trạch.

"Vốn dĩ tôi vốn định thổ lộ tình cảm của mình, nhưng nghĩ lại, cuối cùng buông bỏ."

Hiện tại quay trở về hiện tại thời gian, anh đành phải tiếp nhận diễn biến hiện tại.

Anh không nói dối mà chọn nói sự thật.

Namiko có chút kinh ngạc trước sự thành thật của chàng trai, nàng quả nhiên bị khơi dậy hứng thú, lập tức hỏi:

"Tại sao?"

Từ Trạch ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ buồn bã, đang suy nghĩ.

“Bởi vì tôi chợt nhận ra người mình thực sự thích.”

Anh nói với giọng nghiêm túc.

Theo sự hướng dẫn của anh, Namiko hỏi như một đứa trẻ tò mò: "Người cậu thích là ai?"

"Người ấy là ai sao?"

Từ Trạch thử xem, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Namiko:

“Người này đang hỏi tôi tại sao không tỏ tình nữa.”

Anh khống chế thời gian, nói xong câu cuối cùng, hai người mới đi đến quầy kem.