Chương 49: Gặp lại sớm thôi

Anh không nhìn Namiko nữa mà quay đầu lại nhìn ông chủ cửa hàng tiện lợi, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

“Đây là kem ba người tuyết nhỏ.”

“Được rồi"

Anh ta trả tiền và than thở về giá cả hiện tại.

Sau đó, giá của que kem này tăng lên 15 yên, một sát thủ kem thực sự.

"Cậu trêu chọc tôi à!"

Sau khi phản ứng lại, cô tức giận nhìn Từ Trạch.

Bạch Nguyệt Quang vốn luôn dịu dàng trong lòng mọi người giờ lại nổi cơn thịnh nộ như một cô bé.

Như không chú ý đến vẻ mặt đáng yêu của cô gái, Từ Trạch đưa hai cây kem cho cô.

"Ăn kem cậu muốn đi, lát nữa sẽ tan."

"Được rồi." Namiko vui vẻ cầm lấy hộp kem, cắn một miếng. Sữa tan chảy trong miệng cô: “Sao cậu biết tôi thích ăn món này?”

Từ Trạch không trả lời, chỉ im lặng ăn kem, nhìn Namiko trước mặt.

Đùa sao, hai người đã ở bên nhau mấy năm rồi, nếu không biết thì mới lạ.

Khi đó, sau giờ thực hiện nhiệm vụ, anh sẽ mua hai cây kem người tuyết nhỏ và đợi cô ở ven đường.

Cổ ban đầu không thích ăn, nói không cần mua vì lãng phí tiền bạc.

Câu trả lời cô vẫn còn trong trí nhớ của anh.

"Không được, thêm một miếng xúc xích nữa!"

Sau khi ăn một miếng kem, cô rốt cuộc nhớ ra mình lại bị chọc ghẹo, vội vàng ra điều kiện.

Ông chủ ở một bên vừa nói xong liền xâu xúc xích đưa cho. Như sợ Từ Trạch sẽ hối hận, cô nhanh chóng nhận lấy, cắn một miếng rồi mới trả tiền.

Sau khi cắn xong, ngẩng đầu lên, trông như người chiến thắng.

"Trên đường về nhớ mua thuốc, tối nay có thể bị đau bụng."

Từ Trạch ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể ân cần nhắc nhở. Khi hai người yêu nhau...Khuynh Tâm cô ấy cũng từng ăn như thế này và đau bụng suốt đêm.

"Tôi nên làm gì với bông hoa này?" Namiko vừa hỏi vừa cầm bông hoa ở ngã tư.

"Tôi đã tỏ tình với cậu rồi, đương nhiên là gửi cho cậu" "

Namiko không biết vì sao lại có chút cảm xúc không tên trong lòng, cô nhìn xe tài xế riêng của mình bên đường rồi nhìn cậu ta"

"Ngày mai gặp lại!"

"Đừng quên chúng ta có vụ cược..."

"Được rồi, ngày mai gặp lại" tạm biệt quá trịnh trọng, tựa hồ như đó là lời chia tay.

Namiko nói hẹn gặp lại vào ngày mai, bởi vì cô muốn gặp lại cậu không chỉ ngày mai mà còn mỗi ngày.

Đi lên cầu thang quen thuộc, Từ Trạch đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng.

Anh nhớ cách đây không lâu, cha mẹ già ở dưới quê nhà vừa giục cưới, họ đã khiển trách anh rất nặng nề vì sao anh, một người đàn ông đã ba mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn. Điều này khiến anh rất căng thẳng mỗi khi tự rửa đi đôi tay máu dơ bẩn của mình, hóa thân thành một người con công nhân quay về quê.

Anh hít một hơi thật sâu và tra chìa khóa vào ổ khóa.

"Con về rồi, mau thay quần áo đi, tối nay cha con sẽ dẫn chúng ta đi ăn tối."

Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng mẹ của thân thể này thúc giục.

"Cô là ai?"

Từ Trạch nhìn lên nhìn xuống, thấy bà mặc một chiếc váy thời trang, mái tóc xoăn giống như vừa mới làm xong.

"Nhìn kìa, sao lại hỗn loạn như vậy? Mau vào thay quần áo."

Ngô Hữu ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận vuốt ve lông mày nói.

"Tối nay là bữa tối của cha con với một số người bạn kinh doanh. Không biết ai đã đề nghị đưa người nhà đi cùng. Con nhanh thu dọn đồ đạc đi nhé, nghe bố con nói hình như có một cô bé học cùng trường con."

"Là ai?"

Từ Trạch thản nhiên hỏi trong khi thay quần áo.

"Mẹ không biết bạn của cha con. Hình như họ của con bé ấy là Sasaki. Tên là gì..."

"Namiko Sasaki?"

"Ừ! Chính là tên đó!"

Bởi vì tôi vừa tỏ tình với khách hàng của cha? . Ah!

Đương nhiên, Từ Trạch sẽ không bao giờ nói như vậy.

"Con đã nghe nói về cổ." Anh ấy chỉ đơn giản đề cập đến.

Thôi, ngày mai cũng không cần gặp, lát nữa bọn họ sẽ gặp nhau.