Chương 35: Dưới Dấu hiệu Hắc ám

Author: Avadale

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

.

P/s: Góc nhìn của Lucius

Tháp thiên văn.

Dấu hiệu đầu lâu màu xanh đậm chậm rãi chuyển động trong bầu trời đêm, Lucius Malfoy đứng ngay phía dưới, nhìn dấu hiệu mà ông ta giải phóng với vẻ mặt phức tạp.

Mỗi lần ông đều đưa ra những lựa chọn chính xác — Lucius vẫn luôn cho rằng như thế. Không thể phủ định rằng chính những lựa chọn này đã giúp gia tộc Malfoy chỉ chịu một ít ảnh hưởng trong mọi trường hợp hỗn loạn khủng khϊếp, cũng không bị diệt vong như những gia tộc không biết thức thời đó. Nhưng mà hiện tại, quý ngài Malfoy luôn luôn tự mãn, lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với quyết định của mình.

Ông còn nhớ ngày đó Thái ấp Malfoy chìm trong bóng tối u ám, ngọn lửa yếu ớt trong lò sưởi ánh lên gương mặt lo lắng của Narcissa... Vết thương trên mặt ông đau đớn kịch liệt, ông không thể để Voldemort phát hiện ra câu thần chú đã giúp Potter lại phát ra từ cây đũa phép của Malfoy được...

Cửa hẹp thông tới Tháp Thiên văn bị đẩy ra, một thanh âm già nua hỏi ông: "Lucius, sao ông vào được trường học?"

Trên mặt Lucius không che giấu được vẻ kinh ngạc: "Dumbledore?"

Đúng vậy, không phải Mcgonagall, cũng không phải Flitwick tuần tra quanh Tháp Thiên văn, càng không phải Harry Potter mà ông nghĩ sẽ xuất hiện, mà lại là Dumbledore - người hẳn là không nên ở trường mới phải.

Dumbledore lặp lại câu hỏi của mình: "Ta rất tin vào phòng ngự của Hogwarts, làm sao ông mang những tên Tử Thần Thực Tử kia vào trường được?"

Lucius cũng không định trả lời, nhưng đôi mắt thâm thúy không chút cảm tình nào của Dumbledore nhìn thẳng vào ông, trong nháy mắt giống như một vòng xoáy quấy nhiễu tâm trí ông... Bùn đất... Cỏ lác... Lặng lẽ bò...

Dumbledore thở dài: "Ta đã từng cho rằng ta cũng đủ chú ý tới những Sinh vật Huyền bí khác, nhưng bây giờ nhìn lại thì có lẽ ta đã quá ngạo mạn trong chuyện này. Ý tưởng hay lắm, lệnh cho địa tinh đào đường hầm cho các người, tất cả giáo sư đều cho rằng những vật nhỏ đó chỉ đang quấy rối mà thôi. Đây là ông tự nghĩ ra à, hay là Draco?"

Lucius giơ đũa phép của mình: "Draco không cần biết chuyện này."

Ông nheo mắt lại, không biết đã có vấn đề gì xảy ra. Phải chăng Snape đã lừa chủ nhân? Không, Dumbledore xác thực trông rất yếu ớt, mỗi một động tác đều chậm chạp bất thường, cứ như đây chỉ là một lão già Muggle tầm thường mà thôi... Lão thật sự trúng độc, có lẽ Lucius sẽ có cơ hội gϊếŧ chết vị Bạch Phù thủy vĩ đại nhất, đây là công lao còn lớn hơn cả gϊếŧ được Harry Potter, tuyệt đối có thể làm Chúa tể Hắc ám không truy cứu sự chậm trễ trước của bọn họ nữa!

Đối mặt với đũa phép chỉ vào mình, cụ Dumbledore tiến về phía trước một bước: "Ông đang do dự, Lucius."

"Ta? Do dự ư?"

Dumbledore nói: "Để ta đoán xem. Ông đang lo lắng, nếu gϊếŧ ta, bên chúng ta không ai có thể kiềm chế được Voldemort, chủ nhân của ông sẽ dễ dàng giành được thắng lợi, như vậy ông vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội quay đầu."

Lucius lạnh lùng nói: "Ta biết các ngươi đều coi ta là một kẻ tiểu nhân và không có lòng trung thành. Nhưng ta còn sống, người nhà của ta cũng còn sống. Ta không để xác của mình được đặc tả trên tờ Nhật báo Tiên tri giống Karkaroff, cũng sẽ không giống cặp vợ chồng Potter được ưu ái của ngươi, ném đứa con trai duy nhất của họ cho một gia đình Muggle hành hạ."

Dumbledore hỏi: "Ông thật sự cảm thấy Draco bây giờ tốt hơn Harry sao?"

Lucius nói: "Đương nhiên. Ta sẽ thay Draco giải quyết mọi vấn đề, con trai ta có thể trốn tránh, có thể sợ hãi. Mà ngươi, Dumbledore, ngươi bồi dưỡng Harry Potter thành cái gì chứ?"

— "Giáo sư Dumbledore đương nhiên coi tôi là học sinh yêu quý của thầy!"

Dumbledore kinh ngạc ngẩng đầu: "Harry?"

Không sai, Harry Potter, cậu phù thủy trẻ vừa được nhắc đến đang cưỡi một cái chổi, đột ngột xông vào cuộc đối đầu này. Cậu nhảy khỏi chổi rồi chạy ngay đến bên người Dumbledore: "Giáo sư, ông ta tới vì con, thầy không cần... nhọc lòng như vậy."

Biểu tình Lucius trở nên vô cùng dữ tợn: "Tốt lắm, Potter! Bây giờ thì mày đã biết, vậy tao — "

"Expelliarmus!"

— câu thần chú này làm cho mọi hình ảnh chậm lại trong mắt Lucius.

Trong lúc sững sờ, ông nhìn thấy đũa phép từ trong tay rơi xuống, Potter đứng ở đối diện mở to hai mắt, trong mắt toát ra sự ngạc nhiên, tựa hồ cũng mang theo ý cười... Trong cảnh quay chậm này, Lucius cũng để ý tới một vài chi tiết vừa rồi ông không để ý, tỷ như trên cổ Potter đeo một chiếc nhẫn rất quen, hay là cây chổi của Potter trông cũng rất quen mắt, Lucius thậm chí còn có thể nhớ lại ông đã sốt ruột như thế nào khi nhìn Draco chọn cây chổi đó trong một cái tủ đầy những cây Nimbus 2001... Draco. Con ông. Đang lo lắng chạy về phía họ, cây đũa phép trong tay hắn vẫn duy trì tư thế phóng ra câu thần chú Giải giới...

Lạch cạch. Cây đũa phép của Lucius rơi xuống đất, lăn nhẹ.

Hình ảnh lại trở nên bình thường, Draco đã chạy đến bên người Potter, che chắn cho thằng nhóc Gryffindor mắt xanh kia với một tư thế bảo vệ rất đỗi xa lạ với Lucius, khẽ nói với ông: "Con xin lỗi... Cha."

Lucius rít gào: "Draco, rời đi mau!"

Bàn tay cầm đũa phép của Draco nổi gân xanh vì dùng lực quá mạnh: "Không, con... Không thể để Harry chết."

Potter nói nhỏ nhưng vẫn rất kiêu ngạo: "Tôi đã nói cậu không cần xuất hiện, Draco. Cha cậu nhất định không thể thắng, lần trước ông ấy đã bị chúng tôi đánh một trận rồi."

Draco không có ý tránh sang một bên: "Tôi không thể trơ mắt nhìn cậu mạo hiểm một mình được."

Lucius chỉ có thể làm bộ không nghe thấy, dùng giọng điệu nhấn mạnh nói với Draco: "Con có thể. Chỉ cần con quay về phòng đóng cửa lại, khế ước kia sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì với con!"

"Không." Draco nói, "Con đã thử rồi, con không làm được. Nó không liên quan gì đến Khế ước Bảo hộ, chỉ là con không thể thôi."

Lucius giật mình nhìn hắn, tựa hồ không hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn.

Draco hít sâu một hơi, nói: "... Có đôi khi trốn tránh cũng rất đau khổ, cha à."

Harry nắm chặt tay Draco... theo một cách không nên nắm, ngón tay của bọn họ đan vào nhau, đan vào nhau thật chặt, như thể hai người là đôi tân lang sắp tuyên thệ vậy!

Lucius nhìn con mình. Và Harry Potter mà nó từng ghét nhất. Ông vừa kinh ngạc vừa tức giận hỏi: "Draco, con biết con đang làm cái gì không?"

Dumbledore nói thẳng: "Lucius, ta không nghĩ ông hoàn toàn không biết Draco đang làm gì."

Dao động cảm xúc xuất hiện trong mắt Lucius. Đúng vậy, đây là việc ông lo nhất, đây là lý do tại sao ông nghĩ rằng mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Lẽ ra ông không nên để Harry Potter cho Draco xử lý, đặc biệt là một Harry Potter cột Khế ước Bảo hộ trên người... Hiện tại, hết thảy đều quá muộn rồi.

Lucius nhắm mắt lại, thở dài một hơi: "Khi con vì cứu Potter mà vào St.Mungo, mẹ con từng nói, chuyện này nhất định có gì không đúng."

"Cha..."

Dumbledore hỏi: "Muốn đổi ý để sang bên chúng ta chứ, Lucius?"

"Ta nói rồi, ta không muốn giống với Karkaroff." Lucius lãnh đạm nhìn thoáng qua Draco, "Ta phải về bên cạnh chủ nhân, vạn nhất có một ngày con bị những Tử thần Thực tử khác bắt được, làm một người cha, ta sẽ để con chết có thể diện chút."

Harry hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Ông từ bỏ Draco?"

Lucius nói mỉa mai: "Nếu mày có thể buông tay con trai tao ra thì câu chất vấn này còn có thể có chút đạo lý đấy, Chúa cứu thế ạ."

Dumbledore đột nhiên nói: "Lucius, ta có thể đem sinh mệnh ta giao cho ông, làm một quân bài ở trước mặt Voldemort đổi lấy sự tín nhiệm. Tương đối, một khi ông tiếp nhận lợi thế này, cũng sẽ bị nó trói buộc, không thể phản bội Hội Phượng Hoàng."

"Thầy hiệu trưởng —"

"Suỵt, Harry, Draco. Hãy nhớ những gì các con đã hứa với thầy." Cụ Dumbledore giơ một ngón tay cháy đen lên, "Thầy đã sớm nói rồi, sinh mệnh thầy vốn dĩ cũng không còn thừa mấy."

Lucius cười: "Đây là cái gì? Tinh thần hy sinh vĩ đại của Bạch Phù thủy ư?"

Dumbledore bình tĩnh nói: "Không, đây là kế hoạch ta cảm thấy trước mắt có thể đạt được lợi ích lớn nhất."

"Giáo sư Dumbledore, chúng ta có thể đi tìm Snape —"

"Snape không còn ở Hogwarts, đêm nay không ở, về sau cũng sẽ không ở đây nữa." Lucius cúi xuống nhặt cây đũa phép của mình. "Lời nguyền Chết chóc có ổn không, thưa cụ Dumbledore?"

"Cha—!"

— ông nghe thấy giọng Draco như xé rách mà gọi ông.

Ông cảm thấy lạnh, và đau đớn, lan từ trái tim đến toàn thân... Loạt hình ảnh đó lại chậm rãi ùa về... Kỳ lạ thay, chính Potter đã vươn tay đỡ lấy cơ thể ngã về phía trước của ông, mà Draco, con ông, nắm chặt cây đũa phép của mình, hung ác ném ra một loạt chú ngữ đáng sợ... Lucius rất muốn nói cho Draco, đừng ở trước mặt Dumbledore dùng những phép thuật Hắc ám này, nó sẽ làm con mất đi sự tin tưởng đó... Nhưng cụ Dumbledore dường như cũng đã niệm rất nhiều câu thần chú nguy hiểm, Lucius nhìn một ngọn lửa lan trên mặt đất, bao trùm lấy người phụ nữ vừa tấn công ông. Bellatrix, người có nhiệm vụ bắt giữ các học sinh trong lâu đài, mặc dù cơ thể mụ bị nhốt trong biển lửa, nhưng vẫn hét về phía ông như một kẻ điên:

"Mày muốn phản bội chủ nhân!"

Giữa những giọng nói hỗn loạn và những câu thần chú, Lucius Malfoy cúi đầu, thấy một con dao găm đâm thẳng vào tim mình từ phía sau.

"Cha." Draco quỳ gối bên người ông, tay run rẩy cầm cây đũa phép, kiên trì thử hết câu thần chú trị thương này đến câu thần chú khác. Một số do Lucius dạy, một số có lẽ là học từ nơi khác, có thể cảm thấy câu thần chú làm mát liên tục ngấm vào vết thương đang bỏng rát... Có thể thấy rằng Draco đã rất chú ý đến bài tập của mình trong khoảng thời gian này. Lucius cố gắng vươn tay, gian nan vỗ nhẹ cánh tay con trai. Xem như đó là một loại cổ vũ.

Harry phẫn nộ đứng lên: "Dao của mụ ta có vấn đề, tôi sẽ ép mụ nói ra cách giải!"

"... Vô dụng thôi." Lucius cũng bị thanh âm suy yếu trần ngập chết chóc của mình làm ngạc nhiên, "Hiện tại ngươi cần tiếp thu lợi thế của ta, Dumbledore. Ta dùng sinh mệnh còn sót lại của mình trì hoãn cái chết của ngươi, đổi lại... Ngươi phải chăm sóc cho Draco và Narcissa... Bọn họ... Không làm gì cho Chúa tể Hắc ám cả..."

Một luồng sáng trắng chảy về phía cụ Dumbledore dọc theo cánh tay vô lực của Lucius, đầu ông rũ xuống, mái tóc màu vàng đột nhiên mất đi ánh sáng, trở nên khô khốc như rơm rạ, Draco run rẩy ôm lấy ông: "Cha..."

Bellatrix ở bên cạnh cười điên cuồng: "Hắn đã chết! Tên phản đồ đã chết!"

Lucius Malfoy không tiếng động nhìn mụ. Đau đớn và lạnh lẽo đều ngừng lại, tầm nhìn của ông trở nên hư ảo và mờ nhạt.

Ông đang bay lên, ông thấy con mình lẳng lặng khóc thảm thiết, Potter dựa sát vào Draco vẫn không nhúc nhích... Hai chàng trai trẻ lại nắm tay nhau, vẫn bằng một cách không đúng lắm, khiến ông rất không vui.

Ông thấy Hogwarts, thấy những hành lang mà ông đã đi cùng Cissy khi còn trẻ. Thấy cả nưhnxg Tử thần Thực tử mặc áo chùng đen đang đánh nhau với các giáo viên.

Ông nhìn thấy Snape dẫn đầu một đám giám ngục yên lặng vây quanh trường học, cô McGonagall tức giận xông ra ngoài ngăn cản người bạn cũ của mình, còn người khổng lồ lai kia thì kinh hoảng chạy tới báo cáo với cụ Dumbledore.

Ông nhìn thấy nước mưa từ trên cao rơi xuống, Dấu hiệu Hắc ám mà ông đã tạo ra từ từ xoay tròn trên thi thể của chính ông.

— Hogwarts sẽ không còn là pháo đài an toàn nữa rồi.