Chương 37: Kẻ Phá Rối số 1

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: iamaanh

Số 4 đường Privet Drive.

Tiếng ti vi và mùi thơm của bánh Shepherd's pie truyền ra từ tòa nhà hai tầng sáng đèn này. Một buổi tối rất bình thường, bình thường như bất cứ căn nhà nào khác ở trên phố.

Vernon Dursley cũng đang ngồi ở trên sô pha một cách bình thường, ấn những ngón tay mập mạp của mình vào điều khiển từ xa, cố gắng tìm một kênh truyền hình ít nhàm chán hơn, trong khi vợ ông, Petunia đang gọt một quả táo bình thường, nói chuyện với dượng về giá nhà đã tăng thêm bao nhiêu trong khu phố.

Nhưng con trai họ, Dudley Dursley, đang từ cầu thang tầng hai đi xuống, ấp úng hỏi một câu rất bất thường: "Nó sẽ không trở lại vào kỳ nghỉ này sao? Ý con là, Harry ấy."

Petunia bị câu hỏi này làm giật mình đến cắt vào tay, Vernon nhìn người vợ quá căng thẳng của mình một cách khó hiểu và cau mày nói, "Ai biết được nó có quay lại hay không? Tốt hơn là nó nên ở lại với những người như nó và không bao giờ quay trở lại đây nữa."

Dudley hỏi: "Họ có đóng cửa trường vào kỳ nghỉ không? Nếu nó không thể ở lại trường thì nó có thể đi đâu được nữa?"

Vernon và Petunia hai mặt nhìn nhau, nhận ra họ không thể trả lời bất cứ một câu hỏi nào về Harry. Mặc dù Harry Potter đã học ở Hogwarts sáu năm, nhưng trong ấn tượng của Vernon, đó vẫn là một 'ngôi trường lừa đảo' kỳ dị, chương trình học ở đó chỉ toàn là chui vòng lửa, đi dây thép, hoặc là biến ra một con thỏ vui vẻ từ trong mũ... Làm sao dượng có thể biết cái trường này có cho phép học sinh ở lại ký túc xá trong kỳ nghỉ hè hay không?

Đột nhiên, những giọt nước mắt trào ra từ hốc mắt Petunia, dì không rảnh quan tâm đến ngón tay vừa bị cắt của mình, nhào tới ôm lấy con trai mình: "Trời ạ, trời ạ, con đang quan tâm nó sao, Duddy? Quả thực quá thiện lương, cục cưng à!"

Dudley nói rầu rĩ ở trong lòng mẹ nó: "Nhưng mà..."

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa rất không lễ phép vang lên từ cửa chính. Nói chính xác hơn, thì nghe như là có một con lợn rừng điên đang húc vào ván cửa nhà họ.

Vernon tự kéo mình ra khỏi ghế sofa, đi ra cửa một cách thiếu kiên nhẫn: "Tốt nhất bên ngoài không phải loại người giống Potter. Bọn họ sẽ không rung chuông cửa một cách tử tế – Này, mày tính làm gì!"

Ngay khi Vernon mở cửa, một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục của người đưa thư xông vào, và một người đàn ông nhỏ bé, mệt mỏi đi theo gã ta, cũng mặc đồng phục của người đưa thư.

"Là ông Dursley sao?" Người đàn ông nhỏ thó, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, lấy từ trong túi ra một tờ giấy da nhàu nát (Dudley nhìn thấy bức ảnh chụp nửa người Harry được in trên đó), sờ mũi nói, "Là như thế này, chúng tôi là sĩ quan cao cấp của Sở An ninh Scotland, vì Harry Potter —"

"Từ từ." Vernon nâng bàn tay mập mạp lên cắt ngang người đàn ông, "Mấy người là ai?"

"Sĩ quan cao cấp của Sở An ninh Scotland." Người đàn ông nhỏ thó lặp lại.

Vernon lại nhìn bộ đồng phục đưa thư trên người bọn họ, lớn tiếng rít gào: "Đây là trò đùa chết tiệt gì!"

Người đàn ông nhỏ thó giơ tờ giấy da lên: "Chúng tôi không đùa đâu, đây là lệnh truy nã của Harry Potter, trên đó viết rất rõ ràng —"

Người đàn ông cao lớn khều anh ta, hạ giọng nói: "Có lẽ là ở Ireland."

Người đàn ông nhỏ bé hoang mang nói: "Tôi nhớ lầm chăng?"

Vernon hít một hơi thật sâu, mặt cùng cổ đều bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng: "Lập tức, cút khỏi nhà của tao! Bằng không tao sẽ gọi điện cho cục cảnh sát, có lẽ bọn họ sẽ nguyện ý đưa chúng mày tới Ireland chăm sóc mông dê!"

"Nhưng thưa ông! Harry Potter —"

"Đủ rồi." Một người đàn ông ngăn họ lại.

Lúc này nhà Dursley mới để ý thấy ngoài cửa còn một người thứ ba, dáng người hơi gầy, mái tóc đen ngang vai trông có chút dầu mỡ, mặc áo choàng đen kỳ quái, trước đó vẫn im lặng đứng trong góc tối... Khi ông bước vào ánh đèn, Petunia đã hét lên một tiếng kêu đầy sợ hãi: "Là ông! Lily..."

Vernon thở hổn hển nói: "Rất tốt, rất tốt. Lại là chúng mày Lần này lại muốn gì nữa? Harry đâu, gọi thằng nhóc đó ra đây, nó phải giải thích cho chúng tao biết chuyện này!"

Người đàn ông tóc đen nói: "Thế là ông không biết Potter ở đâu?"

Vernon trừng mắt nhìn lại: "Tất nhiên là tao không biết! Nó đi theo chúng mày rồi, không phải à?"

Petunia ôm chặt lấy Dudley, không để con trai mình gây ra một tiếng động nào.

"Tự giới thiệu một chút, ta là Severus Snape, hiệu trưởng mới của Hogwarts." Người đàn ông tóc đen chỉ vào hai người đưa thư tự xưng là sĩ quan cao cấp kia, "Bọn họ là Thần sáng của Bộ Pháp thuật, ông có thể hiểu đây là cảnh sát của thế giới phù thủy. Hiển nhiên, bọn họ muốn dùng phương thức bình thường một chút để cho các người phối hợp, nhưng thất bại."

Tầm mắt của Vernon lại rơi vào tờ giấy da: "Bọn họ nói, Harry..."

"Đúng vậy." Snape rút tờ giấy da ra và đưa nó cho gia đình Dursley, "Tháng trước, Potter cùng tổ chức của mình đã gây ra một trận bạo loạn ở Hogwarts, hơn nữa tàn nhẫn gϊếŧ chết một phù thủy thuần chủng, trước mắt đang lẩn trốn. Bộ Pháp thuật đã đánh dấu hắn là 'Kẻ Phá Rối số 1' "

Dudley ngơ ngác nói: "Harry? Gϊếŧ người? Không thể nào."

Snape nói: "Không gì là không thể. Để ngừa Potter sẽ chạy trốn tới nơi này, hoặc thương tổn các người, Thần Sáng của Bộ Pháp Thuật sẽ bảo vệ các người từ hôm nay trở đi."

Vernon lẩm bẩm: "Bảo vệ chúng tao? Dựa vào hai người đưa thư không phân biệt được Ireland và Scotland?"

Các kênh truyền hình phát sóng các vở opera buổi tối đột nhiên nhảy lên và một tin tức khẩn cấp được đưa vào... Một vụ nổ không rõ nguyên nhân đã xảy ra ở Bath, các khu vực liên quan đã bị phong tỏa, người dân gần đó đang tìm nơi tị nạn...

Vernon quay cặp mắt tròn xoe của mình lên màn hình TV.

Một tin tức không bình thường.

Số 12 Quảng trường Grimmauld.

Moody đặt tờ Nhật báo Tiên tri lên bàn: "Snape đã phản bội chúng ta. Hắn nói dối, bôi nhọ nhân cách của Harry một cách trơ trẽn trên báo chí, nói rằng hắn sẽ không cảm thấy lạ cho dù Harry có làm gì đi nữa."

Harry cầm lấy tờ báo kia, không chút bất ngờ khi nhìn thấy ảnh chụp của mình được đăng trên đó, cùng với một bài báo tình cảm dạt dào, nó viết về việc Harry Potter đã tàn nhẫn gϊếŧ một phù thủy thuần chủng và xúi giục các học sinh khác như thế nào: "Chúng tôi biết được từ nghiên cứu mới của Sở Bảo mật, phép thuật chỉ có thể đạt được thông qua di truyền. Như vậy, những người không có dòng dõi phù thủy đã đánh cắp phép thuật bằng cách nào? Động thái của Harry Potter có thể nói lên điều gì đó: Hắn gϊếŧ hại một phù thủy máu trong, hơn nữa tăng sức mạnh của bản thân bằng cách này. Có một số phù thủy có nguồn gốc Muggle hoặc ủng hộ Muggle đã thể hiện thái độ ủng hộ Potter, sự tồn tại của bọn họ sẽ uy hϊếp đến an toàn của thế giới Phép thuật..."

Harry đánh giá: "Nếu đổi cái tên 'Harry Potter' thành 'Voldemort', bài báo này còn miễn cưỡng đọc được."

Kingsley nói: "Những người có đầu óc đều biết rằng đó là bịa đặt, bọn họ thậm chí còn không dám viết rõ ràng rằng gã phù thủy máu trong đã chết là Lucius Malfoy, bởi vì điều đó sẽ tương đương với việc nói rằng chính những Tử thần Thực tử đã thực hiện cuộc tấn công đêm đó. Hiện tại hầu như không có ai trên đường phố, tất cả mọi người đều biết, hắn đã trở lại, và đang bắt tay vào việc đối phó Harry."

"Không sai! Và chó săn của hắn, Snape, chắc chắn sẽ là người đầu tiên báo cáo cho chủ nhân của mình biết Hội Phượng Hoàng vẫn còn một thành trì bí mật như vậy. Tôi đã sớm nói qua, tên Tử thần Thực tử độc ác đó không thể thay đổi được, hắn đã lừa dối Dumbledore!" Moody nói khàn khàn, "Harry, hôm nay con cần rời đi, nơi này tùy thời đều có thể bị tấn công."

Harry há miệng, cuối cùng vẫn khắc chế xúc động giải thích cho Snape. Tối hôm đó, thầy Snape không cho cậu câu trả lời rõ ràng hay đưa Bellatrix đi, nhưng Harry nhận thấy rằng ngày hôm sau tình trạng của cụ Dumbledore đã ổn định, hơn nữa còn có độc dược trị liệu. Vị hiệu trưởng già nói với Harry trước khi đưa Draco đi: "Sev không muốn cho người khác biết khía cạnh tốt đẹp của cậu ấy, mặc dù thầy cũng cảm thấy như vậy là không công bằng với cậu ấy, nhưng trong tình huống hiện tại, đó cũng là một cách bảo vệ cậu ấy."

... Draco.

Lần đầu tiên, Harry căm ghét cái tuổi vị thành niên của mình: Những dấu vết của cậu có thể bị theo dõi bởi Bộ Pháp thuật (bây giờ đã là của bọn Tử thần Thực tử). Bởi vậy, trong khi Draco và cụ Dumbledore đi tìm Narcissa, ông Weasley trở về sau khi bị thương, thầy Lupin và cô Tonks đưa từng học sinh đang hoảng loạn về nhà, chỉ có cậu ở lại trong nhà và không làm gì cả, còn chú Kingsley và thầy Moody thì phải từ bỏ những việc khác để bảo vệ cậu.

Kingsley đưa ra một kiến nghị: "Phép thuật huyết thống đó vẫn còn hiệu lực, nếu Harry hiện tại về lại với căn nhà ở Privet Drive, Tử thần Thực tử sẽ không thể tìm thấy cháu cho đến sinh nhật lần thứ 17 của cháu."

Moody lập tức phủ quyết: "Bọn họ có thể phái người của Bộ Pháp thuật đến. Lời nguyền Độc đoán hoặc cách nào đó, giống như lũ ma quỷ đã làm trong cuộc chiến vừa qua."

"Arthur nói có thể chế tạo Hang Sóc thành một nơi an toàn, nhưng cần vài ngày để hoàn thành.."

"Cụ thể cần mấy ngày?" Con mắt giả của Moody chuyển động, "Nếu nó có thể hoàn thành trong ba ngày —"

"Con sẽ không đi."

Kingsley và Moody cùng giật mình quay đầu lại: "Harry?"

Harry hít một hơi thật sâu: "Con sẽ không tới Hang Sóc. Voldemort chắc chắn biết con thân thiết với gia đình Weasley, con không thể để họ gặp nguy hiểm vì con được. Con cũng sẽ không đi đến một ngôi nhà an toàn nào khác, và chắc chắn không có ý định ở lại đây suốt thời gian này."

Moody gõ mặt bàn: "Đừng có trẻ con, Harry! Không ai nghĩ con là người mang đến nguy hiểm đâu."

Kingsley cũng nói: "Nếu con cảm thấy có áp lực tâm lý, hãy nghĩ như sau: Tất cả chúng ta đều bảo vệ niềm hy vọng, niềm hy vọng duy nhất trong lời tiên tri có thể gϊếŧ chết Voldemort và chấm dứt những nỗi kinh hoàng này."

"Con không tùy hứng mà." Harry nói nghiêm túc, "Nếu con là người muốn gϊếŧ Voldemort, thì càng không thể luôn nghĩ đến việc tìm một nơi ẩn náu. Con không cần nơi an toàn... Mà thật ra, từ khi Hogwarts bị Tử thần Thực tử tấn công, với con mà nói, trên thế giới này đã không còn nơi nào an toàn nữa."

Một con mắt của một con cóc lăn tròn trên sàn nhà.

Kingsley không tán đồng: "Quá mạo hiểm, Harry. Con nên nghe lời thầy Moody."

"Chỉ cần vượt qua một tháng này, không phải sao? Chờ đến cuối tháng, sau sinh nhật con, con có thể sử dụng phép thuật, sau đó đi làm việc con cần làm." Harry nói, "Con chuẩn bị đến thế giới Muggle. Nhóm phù thủy của Voldermort hầu như không biết Muggle sống như thế nào, con có thể nhận ra chúng trong đám đông... Nếu xui xẻo bị tóm được, cũng có nghĩa là giới hạn phép thuật đã mất đi ý nghĩa, con sẽ dùng phép thuật thông báo cho mọi người biết ngay lập tức."

Moody nghẹn ngào nói: "Bọn thầy không thể để con trốn một mình trong đám Muggle được!"

Một thanh âm đột ngột vang lên trên cầu thang: "Tôi sẽ đi cùng Potter."

Harry giật mình đứng lên, suýt nữa làm lật cái ghế: "Draco?"

Đúng vậy, Draco, người đã biến mất vài ngày, đứng trên bục ở góc cầu thang, tay cầm một cái rương da rất lớn. Tinh thần hắn có vẻ đã tốt hơn nhiều, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, từng bước đi xuống bậc thang: "Cha tôi đã đặt một điểm dừng chân ở Luân Đôn trước đó, cắt đứt việc theo dõi bằng cách hối lộ các quan chức Bộ Pháp thuật để tôi có thể thực hành lời nguyền. Trước buổi tối đến Hogwarts ông ấy đã đưa mẹ tôi đến đó, Dumbledore cũng đồng ý Harry có thể tạm thời ẩn náu ở đó trước khi thành niên, hơn nữa thầy ấy đã sắp xếp bùa chú bảo vệ ở đó."

Moody đột nhiên giơ lên gậy chống, nhắm ngay Draco: "Ta không đồng ý! Một Snape đã đủ rồi, Dumbledore thế mà lại muốn tin tưởng một Tử thần Thực tử!"

Harry nhịn không được nhìn về phía sau Draco: "Thầy Dumbledore đâu?"

"Giáo sư đã rời đi, nói có một chuyện quan trọng nhất định phải làm."

Kingsley ho khan một tiếng: "Tuy rằng tôi đã nghe nói một ít lời đồn đãi... Nhưng mà. Cậu Malfoy, cậu tốt nhất nên chứng minh cho Alastor thấy cậu đáng tin cậy."

"Con tin tưởng anh ấy." Harry kiên định nói, "Tối đó anh ấy ở bên chúng ta, tất cả mọi người đều thấy được."

Trong mắt Moody tràn ngập cảnh cáo: "Thế vẫn không đủ. Thầy quá hiểu bọn chúng, bất cứ lúc nào cũng có thể phản chiến và phản bội, chỉ cần bọn chúng cảm thấy có thể thỏa mãn lợi ích của mình... Nó cần chứng minh là nó trung thành, nếu không, cho dù có Dumbledore đảm bảo, ta cũng sẽ không cho phép nó gia nhập chúng ta."

Draco nói: "Tôi không thể chứng minh."

Trước khi vị Thần Sáng giơ gậy kia sắp nổi giận, Slytherin buông rương da trong tay xuống, lấy ra một phong thư của Dumbledore đưa cho ông: "Nhưng, có một khế ước có thể trói buộc tôi."

Một bóng phượng hoàng bay lên ngay khi phong bì được mở ra (có lẽ là một biện pháp bảo mật nào đó), Moody không nói chuyện nữa, chậm rãi hạ cây gậy xuống khi đọc. Vẻ mặt của ông vẫn tràn ngập hoài nghi và không tin tưởng, nhưng Kingsley, người đã cùng ông đọc xong bức thư này, dường như đã không còn phản đối nữa: "Khế ước Bảo hộ?"

Draco nói: "Đúng vậy. Một cái khế ước, của tôi với Harry. Bởi vậy, tôi phải bảo đảm an toàn tính mạng của em ấy, bằng tất cả những gì tôi có."

Harry cảm thấy thật ấm áp, thứ cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng, sung sướиɠ như cả người được ngâm trong nước nóng. Cậu đã nghe toàn bộ lời giới thiệu của Phineas về Khế ước Bảo hộ, biết rằng đó chỉ là một khế ước cổ xưa, lỏng lẻo và có vô số cách để phá vỡ nó. Nó không thể ép buộc bất cứ ai phải trả giá tất cả cho Harry. Draco đang nói về lời thề của chính mình.

Lời thề với Harry Potter.

Harry ngồi lên cái rương lớn mà Draco mang đến, dùng ngón chân giẫm lên con mắt cóc đang lăn tròn: "Thế chúng ta sẽ đến Luân Đôn bằng cách nào?"