Chương 14: Sao em dễ dàng xấu hổ thế?

Lục Viễn Trình “Mẹ nó” một tiếng, không thể tin nổi: “Anh Quý, anh không nói đùa chứ, anh có Wechat của Tần Thư, chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Cô ấy chủ động thêm tôi.” Quý Nam bình tĩnh nói, hai tay ôm sau đầu, khẽ nhướng mày, “Không có cách, tôi quá ưu tú.”

Lục Viễn Trình: “…”

Fuck, một cô gái xinh đẹp khác lại không có duyên với cậu.

Bạn cùng phòng của Lục Viễn Trinh đúng là ồn ào, nhưng thực ra quan hệ của bốn người không tệ, con trai mà, nhất là con trai kỹ thuật, chỉ có một vài sở thích, ngày nào cũng chỉ có ba đường, ký túc xá — nhà ăn — phòng thí nghiệm, có thời gian rảnh thì thả lỏng chơi game hoặc làm chút việc khác.

Trong khi Lục Viễn Trinh đang đấm ngực dậm chân vì một cô gái xinh đẹp bị Quý Nam cướp đi, đồng thời còn buôn chuyện với anh em trong phòng ngủ.

Chưa đến hai ngày, toàn bộ chuyên ngành đều biết Quý Nam và một cô gái nào đó đến từ học viện nghệ thuật yêu nhau.

Đương nhiên, Tần Thư còn chưa biết chuyện.

Tiết học chính trị sẽ học vào sáng chủ nhật, sau ngày gặp mặt Quý Nam, cô và các đàn anh, đàn chị được giáo sư hướng dẫn đi xem triển lãm tranh, sáng thứ bảy mới về trường.

Buổi tối, Quý Nam rủ cô đi dạo ở sân thể dục.

Mấy ngày không gặp, khi gặp lại, Tần Thư có hơi xấu hổ, hai người hỏi đối phương vài câu, tăng thêm sự hiểu biết.

Sân thể dục có rất nhiều người chạy bộ, hai người đi ở vòng ngoài cùng, tay Tần Thư thỉnh thoảng chạm vào tay đối phương, mỗi lần như vậy sẽ nhanh chóng rút về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hai mươi mấy năm qua, kinh nghiệm tình cảm của cô là con số 0, kinh nghiệm yêu đương càng không có.

Tần Thư rất tò mò về chuyện tình cảm của Quý Nam, bởi vì điều này có liên quan đến vấn đề chàng trai đó có phải một tên tra nam hay không, do dự một lúc, cô trực tiếp hỏi: “Cậu yêu mấy lần rồi? Tôi muốn nghe lời thật lòng.”

Quý Nam rõ ràng hơi do dự, “Một lần.”

“Yêu mấy năm, tôi có thể hỏi vì sao hai người lại chia tay không?”

“Tám năm. Tốt nghiệp đại học có kế hoạch khác nhau nên chia tay.” Giọng điệu của Quý Nam rất nhẹ nhàng, giống như đang nói đến chuyện xảy ra lâu lắm rồi.

Tám năm, tình cảm khá sâu, liệu có tình mới rồi mà vẫn nhớ đến tình cũ không?

Nhưng Tần Thư cũng xấu hổ khi hỏi như vậy, dù sao người ta cũng thành thật trả lời câu hỏi của cô rồi.

“Còn em thì sao, yêu mấy lần rồi.” Quý Nam hỏi lại.

“Tôi…Tôi?” Nói đến chủ đề này, mặt Tần Thư đỏ bừng, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Tôi chưa từng yêu.”

Quý Nam cười khẽ: “Cho nên anh là mối tình đầu của em?”

“Nói bậy, cậu không phải mối tình đầu của tôi.” Tần Thư dừng lại, chột dạ phản bác, “Tôi có thích một người nhiều năm.”

Thực ra, Quý Nam đúng là bạn trai đầu tiên của cô, trước khi gặp anh, cô chưa từng thích ai cả, nhưng Lâm Tâm Duyệt nói, tuyệt đối không thể để đàn ông cảm thấy mình là một con thỏ trắng đơn thuần, như vậy sẽ dễ dàng bị lừa.

Cô sẽ không để Quý Nam đắc ý.

Quý Nam nghiêng đầu nhìn cô, kéo dài âm cuối: “Tần Thư, sao em dễ đỏ mặt thế? Mặt đỏ bừng rồi đây này. Có phải em đang nói dối không?”

Tâm tư bị chọc thủng, Tần Thư tức giận trừng mắt nhìn anh, “Nói…Nói nhảm, mặt tôi không hề đỏ.”

Tuy nói như vậy, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được mặt cô đã nóng đến mức nào.

“Vậy nếu anh hôn em ở đây, em có xấu hổ hơn không?” Nói xong, Quý Nam liền hôn xuống.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, Tần Thư như bị điện giật, hai tay buông xuống, mắt chớp mấy cái, rồi từ từ nhắm lại.

Quý Nam lướt qua liền ngừng lại, hôn một lúc thì không hôn nữa, cười nhìn cô, “Mặt đỏ hơn rồi.”

Người này sao lại cứ thích trêu cô thế? Tần Thư tức giận nghĩ.

Lúc này sân thể dục vẫn còn nhiều người chạy bộ, hai người biến mất trong bóng đêm, đây là lần đầu tiên Tần Thư to gan như vậy, cô kéo Quý Nam, kiễng chân hôn anh.

Lúc hôn, cô đặt tay lên quần anh, để trả đũa, cô kéo khóa quần xuống, thò tay vào bóp hai trái trứng dái.

Quý Nam lập tức có phản ứng, cơ thể rõ ràng cương cứng lại.

Tần Thư thực hiện được ý định, cô buông môi ra, nhỏ giọng đắc ý nói: “Quý Nam, sao cậu dễ cứng thế?”

Vừa dứt lời, cơ thể nghiêng về phía trước, eo bị Quý Nam siết chặt, nụ hôn cuồng nhiệt lại rơi xuống.