Chương 13: Chiếm hữu

Lâm Tâm Duyệt thức dậy rất muộn, Tần Thư sợ đánh thức mọi người nên cẩn thận mở bữa sáng ra.

Một cái bánh bao nhỏ, một ly sữa đậu nành, còn có bánh mì kẹp thịt trong trường, sữa đậu nành vẫn còn nóng hổi.

Lần đầu tiên nhận được bữa sáng từ “bạn trai”, trong lòng Tần Thư có cảm giác kỳ lạ, nhân lúc đồ ăn chưa nguội cô vội vàng ăn.

“Thư Thư, cậu dậy rồi à, mấy giờ rồi?”

Động tác của Tần Thư đã đủ nhẹ, cố gắng không phát ra tiếng động, nhưng trong phòng chỉ có hai người, không có màn giường che chắn, Lâm Tâm Duyệt vốn ngủ không sâu, nghe thấy tiếng động nhỏ liền mơ màng tỉnh dậy.

Tần Thư buông bánh kỳ kẹp thịt xuống; “Gần tám giờ.”

“Sớm như vậy?” Lâm Tâm Duyệt ngồi dậy, liếc mắt nhìn bữa sáng trong tay Tần Thư, mí mắt đánh nhau, “Cậu mua bữa sáng? Bật đèn lên đi, tối quá tớ không nhìn rõ.”

“Có phải tớ đánh thức cậu không?”

“Không.” Lâm Tâm Duyệt nhắm mắt lại, đi dép, “Tớ mắc tiểu.”

Đi vệ sinh xong, Lâm Tâm Duyệt hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy bật đèn lên, duỗi eo: “Thư Thư, tớ muốn dậy sớm để học với cậu. Học tập khiến chúng ta hạnh phúc, tiến lên, trở thành nghiên cứu sinh chăm chỉ.”

Sau khi tự cổ vũ tinh thần cho bản thân, Lâm Tâm Duyệt ngồi xuống bên cạnh Tần Thư, ngạc nhiên nói: “Không phải cậu không thích ăn bánh bao hấp sao? Sao lại mua thế?”

“Cái này cho cậu ăn.” Tần Thư đẩy bánh bao qua.

Lâm Tâm Duyệt lập tức cảm động, “Hóa ra cậu mua cho tớ, Thư Thư, yêu cậu.”

Tần Thư cười, không giải thích bữa sáng từ đâu tới.

Sau khi no bụng, Tần Thư nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ của cô và Lâm Tâm Duyệt khá tốt, cô không nên giấu giếm, sau khi cân nhắc lời nói, cô chậm rãi mở miệng: “Tâm Duyệt, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Lâm Tâm Duyệt thấy cô nghiêm túc, quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Mấy ngày nay, tớ và chàng trai chuyên ngành hóa học kia có liên lạc với nhau.”

“Quý Nam sao?”

“Ừm.”

“Nhìn không tệ, lần trước tớ nghe các cô gái trong ngành thảo luận về cậu ấy, họ đều nói cậu đẹp trai. Nếu không cậu cứ tiếp xúc một khoảng thời gian nữa đi, xem liệu có phát triển được không.” Lâm Tâm Duyệt chân thành vỗ vai cô, “Hôm qua bạn trai tớ nói, tình cảm là chuyện của bản thân, người khác không thể nhúng tay vào, tớ cảm thấy anh ấy nói rất đúng. Cho nên sau này tớ không mai mối cho cậu nữa, tự cậu lựa chọn đi, có tiến triển gì thí nói với chúng tớ là được.”

Nhận được sự tôn trọng và thấu hiểu của bạn cùng phòng, cuối cùng Tần Thư cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn cậu, Tâm Duyệt.”

Chỉ cần bạn cùng phòng không còn nhiệt tình như trước, thậm chí nói chuyện giúp qua điện thoại, thì cô sẽ có thời gian giải quyết mối quan hệ với Quý Nam, chờ thời điểm tốt thì nói cho mấy người Lâm Tâm Duyệt, như vậy sẽ không quá xấu hổ.

“Khách sáo cái gì, vốn dĩ trước đây tớ không nên xin Wechat giúp cậu.”

Ban đầu ba người đều có ý tốt, muốn giúp Tần Thư thoát khỏi cảnh độc thân, nhưng giống như bạn trai cô ấy nói, quan hệ miễn cưỡng sẽ không có kết quả, vẫn nên tôn trọng ý kiến của hai bên thì hơn.

Vốn dĩ cô ấy không có chủ ý này, bạn trai lại là người lý trí, sau lần hai người trò chuyện về vấn đề yêu đương của Tần Thư, dường như đã giác ngộ, cũng cảm thấy bản thân đã quản quá nhiều chuyện.

***

12 giờ trưa, Lục Viễn Trình lại mặt dày đến phòng ký túc của Quý Nam, hiện tại cậu ta vào phòng 108 như thể đó là nhà của mình.

Nhìn thấy Quý Nam yên lặng lướt điện thoại, cậu tò mò tiến lại gần: “Anh Quý, anh lại lướt bài đăng mới nhất của Đường Anh à?”

Đường Anh là bạn gái cũ của Quý Nam, rất xinh đẹp, là chủ tịch của câu lạc bộ nhảy ở trường cấp ba, dáng người rất tuyệt, cực kỳ nổi tiếng trong trường. Lên đại học bắt đầu nổi tiếng trên mạng, và có một danh tiếng lớn.

Cô ta là bạn gái cũ của Quý Nam, điều mà tất cả chàng trai trong chuyên ngành đều biết.

Mấy năm nay Đường Anh gia nhập làng giải trí, bắt đầu đi đóng phim, tuy rằng chỉ là vai diễn nhỏ nhưng thường xuyên xuất hiện trên hotsearch Weibo, hơn nữa còn đẹp nên được mọi người chú ý tới.

Khai giảng hơn hai tháng, mặc cho những cô gái giở đủ thủ đoạn, nhưng Quý Nam vẫn thờ ơ.

Mọi người đều cảm thấy, là bởi vì bạn gái cũ của anh quá ưu tú, anh không buông bỏ được cho nên mới không có ý định yêu.

Lục Viễn Trình là bạn học cấp ba của Quý Nam, hai người thi nghiên cứu sinh được nhận vào cùng một trường, cùng một thời gian, rất có duyên phận, nên biết rõ về quá khứ của anh.

Tin này cũng là do cậu ta lỡ miệng nói cho người khác.

Quý Nam và Đường Anh yêu nhau năm cấp ba, nhưng sau đó không biết vì sao lại chia tay, nhưng cậu ta chắc chắn một điều Quý Nam chưa từng quên.

“Không.” Quý Nam không đổi sắc trả lời.

“Đừng giả vờ.” Lục Viễn Trinh không tin, sau khi nhìn màn hình điện thoại mới phát hiện thật sự không phải Đường Anh, mà là Wechat của một cô gái khác.

Không có nội dung gì đặc biệt, bài đăng đều là những bức ảnh phong cảnh và truyện tranh, từ đầu đến cuối phải dựa vào ảnh đại diện và nickname thì mới biết đó là một cô gái.

“Ai vậy, anh Quý?” Lục Viễn Trinh tò mò, “Hiếm khi thấy anh lướt xem bài đăng của con gái.”

Mặt Quý Nam không đổi sắc, tiếp tục lướt xuống, “Cậu không thể thành thật ngồi ở phòng của mình sao?”

“Phòng của em ồn quá, không học được.”

Quý Nam vạch trần cậu: “Cứ giả vờ đi, Lục Viễn Trinh, cậu thích học từ khi nào vậy?”

“Giáo sư của em nói văn chương của em không đủ nên bảo em đọc nhiều sách hơn. Hơn nữa, con gái thời nay không phải đều thích con trai có nội hàm sao? Em phải chau dồi bản thân, nếu không sao có thể thoát khỏi cảnh độc thân trong lúc học nghiên cứu sinh chứ. Thời kỳ để thoát khỏi cảnh độc thân chính là học kỳ này, nếu không nắm chắc cơ hội thì sau này phải sống cô độc hết quãng đời còn lại mất.”

“Em chưa từng yêu bao giờ, nên rất muốn có một cuộc tình mãnh liệt ở trường học.”

Nói đến đây, Lục Viễn Trinh nâng mắt nhìn Quý Nam, “Anh Quý, cô gái Lâm Tâm Duyệt có người yêu rồi, bạn trai hình như học cùng chuyên ngành. Anh cảm thấy Tần Thư thế nào? Cái người có dáng người rất tốt, ngày nào cũng ăn mặc đẹp ý.”

“Cuối tuần này đi học, em chuẩn bị xin Wechat của cô ấy.”

Quý Nam dừng lại, đặt điện thoại xuống, “Không được.”

Lục Viễn Trình khó hiểu: “Vì sao? Chẳng lẽ em không xứng với một cô gái xinh đẹp sao? Lúc đầu em nghĩ Lâm Tâm Duyệt đẹp nhất, nhưng sau khi nhìn lâu, cảm thấy người hấp dẫn nhất vẫn là Tần Thư, trên người cô ấy có khí chất nghệ thuật.”

“Bởi vì…” Quý Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ, “Cô ấy là của tôi.”

Anh gập ngón tay, gõ vào màn hình, “Cái này, chính là Wechat của cô ấy.”

“Chỉ có tôi mới có thêm cô ấy, cậu? Đừng mơ tưởng!”