Chương 1

Mùa hè năm nay đặc biệt trĩu nặng tâm tư.

Nhiệt độ không khí buổi chiều lên tới 40 độ C, thế nhưng bầu trời lại u ám, treo mấy khối mây đen lung lay như sắp sụp đổ, dường như cơn mưa có thể trút xuống bất cứ lúc nào.

Rất giống với tâm trạng của Kỷ Táo Nguyên lúc này.

Tối tăm, dày đặc sương mù. Không thấy chút ánh sáng nào cả.

Nhưng sự u ám này không phải vì hôm nay kỳ nghỉ sẽ kết thúc, và bước vào năm học.

Cũng không phải vì học kỳ mới chuyển sang lớp khoa học tự nhiên, phải đối mặt với một môi trường xa lạ.

Mà là vì tin nhắn kỳ lạ nhận được sáng nay.

"Nếu có thể quay trở lại năm 2009, tôi nhất định sẽ không yêu đương cùng với Tạ Hạ Ngạn, anh ấy rất khó tính lại hay soi mói, nửa đêm nửa hôm đòi xem phim kinh dị, còn thường xuyên kéo con trai đi lung tung khắp nơi, thật sự là phiền muốn chết!"

... Đó là nội dung của tin nhắn.

"Nếu có thể quay lại năm 2009."

"Và yêu đương với Tạ Hạ Ngạn."

Hai câu mở đầu không đầu không đuôi, vô căn cứ, nhưng lập tức khiến Kỷ Táo Nguyên từ trong cơn buồn ngủ bị dọa cho tỉnh lại.

Tại sao?

Năm nay: Năm 2009.

Học sinh giỏi nhất khối của trường: Tạ Hạ Ngạn.

Kỳ lạ hơn là số điện thoại gửi tin nhắn tới lại chính là số của cô!

… Giống như một thông điệp bí ẩn trong các bộ phim kinh dị, khoa học viễn tưởng nào đó, ngày mai ắt hẳn sẽ có người của cơ quan tình báo đến bắt cô đi.

Suy nghĩ linh tinh này làm cho Kỷ Táo Nguyên cả sáng nay không thể yên lòng, thậm chí còn quên mang cả sữa đậu nành nấu với táo đỏ mà mẹ cố ý nấu riêng cho cô, chỉ cầm mỗi ly giữ nhiệt trống rỗng ra cửa với đôi lông mày cau chặt.

Có phải là tin nhắn lừa đảo không nhỉ?

Nhưng mà tin nhắn lừa đảo không phải đều là "người nhà bị bắt cóc, chuyển tiền nhanh" hay "phú bà Hồng Kông giàu có cần tìm con" sao? Vậy thì liên quan gì đến học sinh giỏi nhất khối của trường cô chứ?

Hay là trò đùa cợt của mấy đứa nghịch ngợm trong trường?

Nhưng số điện thoại người gửi rõ ràng là của cô mà...

Kỷ Táo Nguyên thở dài.

Cô cảm thấy vừa mới bắt đầu học kỳ mới mà mình đã gặp ma rồi.

"Chị họ ơi, em nhớ ra mình để quên bài kiểm tra ở nhà, phải về lấy một chuyến, hay là chị cứ đi trước đi."

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của một cô gái, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỷ Táo Nguyên.

Cô giật mình quay lại, đối mặt với ánh mắt ngập tràn áy náy của cô em họ Quý Viên Âm.

Kỷ Táo Nguyên lơ đãng hai giây, mới chậm rãi đáp: "À, không sao đâu, chị đi về với em luôn."

"Dạ? Không cần đâu chị, em tự về lấy là được rồi, không cần phiền đến chị đâu."

"Không phiền, với lại chị cũng quên mang sữa đậu nành, vừa hay trở về một chuyến luôn."

"... Vậy để em lấy giúp chị nha."

Nữ sinh cười rộ lên: "Hôm này chị chuyển sang lớp mới mà, chắc hẳn sẽ vướng nhiều việc lắm, để chậm trễ thì không tốt lắm đâu. Em chỉ về lấy bài kiểm tra thôi, nhanh lắm."

Trên mặt cô gái là sự dịu dàng khéo léo hiểu lòng người, nhưng cử chỉ cầm ly giữ nhiệt lại toát ra sự kiên quyết cùng gấp gáp.

Thậm chí gót giày cũng nhón lên thể hiện sự kháng cự: "Chị mau đi đi."

Kỷ Táo Nguyên hơi ngẩn ra.

Một lúc sau, cô mới chậm chạp phản ứng, gật đầu: "Vậy, cảm ơn em nhé."

"Không có gì đâu, chị mau đi đi, tạm biệt."

...

Dượng của Kỷ Táo Nguyên, cũng là ba của Quý Viên Âm, là một tài xế lái xe chở khách đường dài.

Khi Quý Viên Âm lên ba, vì dượng lái xe mệt nhọc mà xảy ra tai nạn, cả chiếc xe lao xuống vách núi, dượng với dì là nhân viên bán vé trên xe đều bị thiệt mạng.

Từ đó về sau, Quý Viên Âm được ông bà nội nuôi dưỡng.

Cho đến hai tháng trước, khi ông nội của cô bé phát hiện bị ung thư dạ dày, cặp vợ chồng già cần đến sự chăm sóc của con cháu, không thể nuôi nổi một học sinh cấp ba đang bận rộn học hành.

Họ hàng thân thích trong nhà giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn là mẹ của Kỷ Táo Nguyên động lòng thương, nhận cô cháu gái này về nhà.

Quý Viên Âm là một cô gái ít nói, tính tình hiền lành ôn hòa, từ lúc về đây vẫn luôn cư xử ngoan ngoãn, gần như không đòi hỏi thứ gì.

Mà Kỷ Táo Nguyên trước kia không thân thiết với cô em họ này lắm, đến nay cô vẫn giữ sự khách khí chừng mực với mối quan hệ thân thích này. Nhìn chung, hai người bọn họ cũng coi như sống khá hòa thuận.

Có lẽ, mấy ngày này, Quý Viên Âm đã dần dần thoát khỏi cái bóng của việc ông nội bị bệnh, cô bé đã dần năng động lên không ít.

Ví như ngày khai giảng hôm nay, cô nàng đã chủ động mời Kỷ Táo Nguyên đi cùng.

Hai người học chung trường cấp ba nhưng khác khối.

Thực ra, ngày sinh của cả hai chỉ cách nhau mười ba ngày, nhưng một người sinh năm trước, một người sinh năm sau, cho nên năm nay Kỷ Táo Nguyên lên lớp 12 còn Quý Viên Âm mới học lớp 11.