Chương 14: Công chúa và hoa hồng

Hứa Lâm Lộc cũng làm khổ cô hơn mười năm.

Mà người bạn thân thiết nhất, tin tưởng nhất của cô ấy - Kỷ Tảo Nguyên, chỉ đứng bàng quan nhìn Hứa Lâm Lộc làm khổ cô ấy suốt hơn mười năm.

Vì họ mà cô ấy thi đại học thất bại, tương lai sụp đổ, giấc mộng cuối cùng thành công dã tràng.

Vì họ mà cô ấy rời bỏ quê hương, lang bạt tha hương xứ người, không thể nhìn mặt mẹ lần cuối.

Vì họ mà cô ấy mất một chân, trở thành tàn phế, chỉ có thể sống trên xe lăn nửa đời sau.

Cuối cùng, người đàn ông mà cô ấy dành trọn tất cả xé tan giấy chứng nhận kết hôn, nói trước mặt cả nhà rằng anh ta thực sự không chịu nổi cô nữa.

Người bạn thân cùng nhau đi qua cả tuổi thanh xuân tát mạnh vào mặt cô ấy, nói "Tống Hi Tây, cậu đừng làm mất mặt nữa".

Cuộc đời cô ấy đã bị bọn họ phá hủy như thế, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không chừa để lại cho cô chút hy vọng sống.

Đầu xuân mát mẻ, chiều đẹp trời tháng ba, cô ấy dùng nạng leo lên sân thượng bệnh viện rồi nhảy xuống.

Trong gió rít bên tai, Tống Hi Tây nghĩ, nếu thật sự có kiếp sau, cô ấy nhất định, nhất định sẽ trả lại tất cả nỗi đau cô ấy phải chịu.

Trả lại từng cái tát.

Hai mắt khép lại lập tức mở to.

Cô ấy không xuống âm phủ uống canh Mạnh Bà, bên ngoài cửa sổ ánh nắng vẫn tươi sáng, ấm áp.

Xe con qua lại trên con phố quen thuộc, đôi giày da nhỏ trên chân cô ấy là kiểu cũ mười mấy năm về trước, trông cổ lỗ sĩ nhưng cô nhớ hồi mười bảy, mười tám tuổi mình rất thích.

Cô ấy quay về mười năm trước.



"Hi Tây... Hi Tây?"

Vai lại bị vỗ nhẹ một cái.

Tống Hi Tây giật mình, vô tình đối diện đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tảo Nguyên.

Khuôn mặt đối phương vẫn còn vẻ lo lắng: "Có chuyện gì thế, cậu ổn chứ?"

Ổn, ổn cái gì?

Làm sao có thể ổn.

Nỗi đau ngồi trên xe lăn, sự tuyệt vọng nhảy từ sân thượng nhà cao tầng đã khắc sâu vào trong xương tuỷ, như hình với bóng không thể tách ra.

Trừ khi mắt đền mắt, răng đền răng, nếu không cô ấy sẽ cả đời này không bao giờ ổn.

Nghĩ vậy, Tống Hi Tây bỗng thấy bình tĩnh lại.

Cô mỉm cười, vẻ mặt tươi tắn nhưng giọng điệu lạnh lẽo: "Không sao, cô Kỷ mở miệng, tôi làm sao dám có chuyện chứ."

...

Kỷ Tảo Nguyên ôm ghế, vô thức lùi lại hai bước.

Rồi chợt cảm thấy mình phản ứng hơi quá, lại cố dừng bước chân lại, suýt vấp chân trái.

Khi ngẩng đầu lên, khuôn mặt Tống Hi Tây xuất hiện sự trào phúng.

Kỷ Tảo Nguyên im lặng một lúc, cô bối rối không biết nên phản ứng thế nào.

Cô chưa từng thấy vẻ mặt này ở Tống Hi Tây.

Không chỉ là sự chán ghét, lạnh nhạt, oán hận, chua xót.

Mà còn ghê tởm.

... Đúng vậy.

Cô vừa thấy sự ghét bỏ chính mình trong mắt Tống Hi Tây?

Thế giới không thể thay đổi số mệnh chỉ trong một đêm chứ?

"Cậu làm gì mà nhìn tôi như thế?"

Cô gái vòng tay, nửa đùa nửa thật: "Tôi chẳng làm gì cậu cả, mà cậu đã ra vẻ như bị tôi ức hϊếp vậy, Kỷ Tảo Nguyên à, đừng thế nữa, nói vài câu mà cũng khóc lên được à, tôi chịu cậu không nổi đâu."

Có lẽ giọng cô ấy hơi to, vượt quá mức cho phép, và nội dung đối thoại cũng không thân thiện cho lắm, nên sự chú ý của nhiều học sinh xung quanh bị hấp dẫn, tò mò nhìn hai người.

"Sao thế, Tống Hi Tây và Kỷ Tảo Nguyên cãi nhau à?"

"Có vẻ thế nhỉ, sao họ bỗng dưng cãi nhau vậy ta?"

"Tôi biết đâu, tưởng đang hỏi cậu cơ mà."

"Tôi cũng không nghe rõ... À! Có phải vì Hứa Lâm Lộc không?"

"Có thể đấy. Nhưng mối quan hệ của bộ ba họ thực sự là nghiệt duyên, nếu tôi là Kỷ Tảo Nguyên, chắc tôi điên mất."

"Than ôi, cô ấy chắc cũng xấu hổ lắm, bạn thân thích người mình ghét cay ghét đắng, đuổi cũng đuổi không được, nghĩ thôi cũng thấy kinh khủng rồi."

"Nhưng thật ra, Hứa Lâm Lộc đã thế kia, Tống Hi Tây còn... vì một thằng con trai mà đến mức đó, có biết xấu hổ không? "