Chương 15: Công chúa và hoa hồng

"Cậu be bé cái mồm thôi."

...

Tiếng xì xào bên tai theo gió rơi vào trong màng nhĩ, chẳng câu nào dễ nghe.

Tống Hi Tây nghe mà bỗng muốn cười.

Khó trách kiếp trước cô ấy thất bại ê chề.

Người ta mười bảy, mười tám tuổi đã sớm mưu trí, gìn giữ danh tiếng cẩn thận.

Dù lợi lộc đã hưởng trọn, vẫn là tiên nữ trong trắng trước mắt mọi người.

Mọi sai lầm đều thuộc về kẻ theo đuổi phiền phức và người bạn thân không biết điều.

Còn cô ấy thì sao?

Thích là liều mạng thích, như con thiêu thân lao vào lửa, không quan tâm hậu quả.

Cuối cùng ngọn lửa thiêu rụi chính bản thân, biến cô ấy thành kẻ mất hết nhân phẩm.

Thật ngu ngốc.

Tống Hi Tây nhẹ nhàng nhướn mày.

"Kỷ Tảo Nguyên."

Đôi môi đỏ mọng của cô ấy khẽ mở: "Sau này hai ta đừng cãi nhau vì đàn ông nữa, vô vị lắm."

Giọng nói trẻ con của Tống Hi Tây rất có duyên, khác hẳn người phương Nam có giọng điệu nhỏ nhẹ.

Đặc biệt khi cô ấy nói ra, phối hợp với nhan sắc sắc sảo và ngữ điệu thờ ơ, lại toát lên vẻ phong tình gợi cảm.

Kỷ Tảo Nguyên nhìn cô ấy trân trân.

Thật ra, não cô từ sáng thức dậy đến giờ đã hoạt động hết công suất, giờ bỗng xảy ra sự cố bất ngờ, cái CPU thiếu điều bốc cháy, không kịp xử lý.

Chỉ biết hỏi lại: "Hả?"

"Tôi không còn thích Hứa Lâm Lộc nữa."

Cô gái tươi cười: "Tôi nói thật đấy. Cậu biết tôi là một kẻ mê trai, thấy đẹp trai là muốn tán tỉnh, hồi trước còn nhỏ nữa chưa biết chuyện, gu thẩm mỹ còn non nớt lắm, bây giờ nghĩ lại... loại đàn ông nhạt nhẽo đó... Chậc, thôi nhường cậu đó."

Kỷ Tảo Nguyên: "Hả?"

"Vậy nên, từ giờ trở đi, dù cậu nghĩ gì về Hứa Lâm Lộc, đều không cần phải để tâm tới tôi. Dù hai người ngọt ngào hạnh phúc, hay chia tay rồi quay lại, hay cãi vã đánh nhau gì cũng được..." ( truyện trên app T Y T )

Cô ấy ngừng một chút, rồi nhếch mép, từng câu từng chữ nói vô cùng rõ ràng: "Đó là chuyện của hai người, đừng bao giờ liên lụy tới tôi nữa."

Nói xong, không đợi Kỷ Tảo Nguyên kịp phản ứng, cô ấy mang ghế của mình đi vào giữa đám đông.

Kỷ Tảo Nguyên sững sờ, mãi mới nói được: "Tống..."

"Đừng đi theo tôi nữa."

... Chữ thứ hai chưa kịp nói ra đã bị cô gái lạnh lùng cắt ngang.

Tống Hi Tây không chút đổi sắc nhìn thẳng vào cô: "Lớp chúng ta xếp hàng theo số báo danh, cậu có mối quan hệ đi cửa sau được ưu ái có thể chen ngang, không có nghĩa là được tùy tiện chen hàng, hiểu không?"- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"...”

“Quay lại vị trí của cậu đi, thiên kim tiểu thư."

...

Học sinh trung học phổ thông hiếm khi cãi nhau dữ dội như vậy.

Bởi vì da mặt bọn họ mỏng, suy nghĩ nông cạn, lại sợ thầy cô.

Cho nên thường chỉ viết giấy nhắn cãi qua cãi lại, hoặc im lặng tẩy chay rồi nói xấu đối phương sau lưng.

Những học sinh như Tống Hi Tây dám xé toạc mặt ra mắng trước mặt thế này, cả học kỳ cũng khó gặp một lần.

Hơn nữa, cách nói chuyện và lựa chọn từ ngữ của cô rất lão luyện, chẳng giống học trò, khiến người nghe cảm thấy bị tát vào mặt.

Ngay cả những người xung quanh cũng không khỏi lắc đầu.

"Trời ơi... cũng không cần thiết phải làm như thế chứ... quá ngượng."

"Không lẽ Kỷ Tảo Nguyên sắp khóc rồi? Trời ạ, tội nghiệp quá, bị nói như vậy trước mọi người..."

"Nhưng các cậu có nghe ý Tống Hi Tây nói không, có vẻ Kỷ Tảo Nguyên và Hứa Lâm Lộc có quan hệ mập mờ thì phải?"

"Có vẻ... đúng như vậy, trời ơi, nếu thế thì Tống Hi Tây cũng thật đáng thương."

"Ai mà biết chứ."

...

Kỷ Tảo Nguyên cũng không biết mình đang có tâm trạng gì.

Cô không cảm thấy quá ngượng ngùng.

Cũng chẳng đến nỗi quá đau khổ.

Chỉ là mí mắt cay cay, mũi chua xót, suýt nữa thì không cầm được nước mắt.

Là do tủi thân.

Và còn chút tức giận.

Cái gọi là "không cần quan tâm cậu nghĩ thế nào về Hứa Lâm Lộc" là sao?

Cái gọi là "giữa hai người là chuyện của hai người, đừng lôi tôi vào nữa" là thế nào?