Chương 3

Bạn học Tạ Hạ Ngạn không hổ là học sinh khoa học tự nhiên rất đúng giờ.

Nói mười phút là đúng mười phút, không lãng phí thêm một giây nào.

Khi kim đồng hồ chỉ bảy giờ bốn mươi lăm, Kỷ Táo Nguyên thấy một bóng người xuất hiện ở ngã rẽ phía trước.

Dáng người cao cao, chân rất dài, mặc bộ quần áo bình thường màu xám rộng rãi, mũ lưỡi trai được đè thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Nhưng vì ngược sáng, toàn bộ thân ảnh và đường nét đều rất mờ nhạt, hòa lẫn vào trong đám đông náo nhiệt, gần như không tìm thấy điểm sáng đặc thù nào.

Kỷ Táo Nguyên chú ý đến anh, hoàn toàn là do cách đi đứng đầy không coi ai ra gì kia.

Dù cậu bé đã trốn sau lưng cô, xung quanh rõ ràng vẫn còn vài học sinh mặc đồng phục trường cấp ba đang đứng chờ xe buýt.

Nhưng nam sinh kia đút tay trong túi quần, bình thản tự tại, đầu cũng không nhúc nhích lấy một cái, cứ thế đi thẳng tới chỗ cô.

Giống như tám trăm năm trước họ đã hẹn sẽ gặp nhau ở đây, dáng vẻ không thể không quen thuộc hơn.

Khí thế "Anh đi về phía em" đầy bá đạo ấy, thậm chí còn khiến cho Kỷ Táo Nguyên sinh ra cảm giác mơ hồ như mình đang đứng trong phim Hàn.

Sau đó ống quần của cô bị kéo giật vài cái.

"Chị ơi."

Giọng nói non nớt vừa lo lắng vừa đáng thương: "Chị bế em lên với, chị bế em lên được không?"

Kỷ Táo Nguyên cúi đầu xuống, trông thấy cậu bé đang nhón chân lên, dang hai cánh tay ra, cố gắng leo lên trên người cô.

Cô do dự hai giây, cuối cùng vẫn cúi người ngồi xổm xuống bế cậu bé lên.

Cơ thể trẻ con mềm mềm, còn rất ấm áp, hai cánh tay múp múp ôm chặt cổ cô, rồi ghé tai cô thì thầm cầu cứu: "Chị ơi, anh trai sắp tới đánh em đấy, chị nhất định phải bảo vệ em nha."

Kỷ Táo Nguyên: "..."

Anh trai cao to chân dài của cậu bé, chỉ cách không đến mấy giây đồng hồ đã đứng trước mặt họ.

Kỷ Táo Nguyên cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt nam chính trong phim Hàn.

Thực ra cũng chẳng có gì mới lạ lắm.

Là học bá có giá trị nhan sắc nhất trường cấp ba, khuôn mặt của Tạ Hạ Ngạn, đoán chừng hầu hết nữ sinh trường cấp ba kể cả cấp hai đều rất quen thuộc.

Mỗi thứ Hai phát biểu dưới lễ chào cờ, hay là lễ trao giải thưởng thi đua nào đó, đại diện học sinh diễn thuyết, thi hạng mục nhảy cao ở đại hội thể thao... Chỉ cần anh là nhân vật chính, dưới sân nhất định sẽ có không ít nữ sinh không sợ chết bật camera điện thoại lên chụp lén.

Vì thế số lượng điện thoại bị tịch thu nhiều vô số kể.

Là nhân vật minh tinh nổi tiếng ở trường cấp ba, Kỷ Táo Nguyên tất nhiên không thể không biết đến Tạ Hạ Ngạn.

Chỉ là chưa từng thấy gần như thế này thôi.

Gần đến mức có thể nhìn rõ chiều dài lông mi khiến người khác ghen tị trên đôi mắt của nam sinh kia.

Cùng với đó là dấu răng nhạt trên cổ.

Bạn học Tạ lịch sự gật đầu với cô: "Cám ơn cậu."

"... Không có gì, tiện tay mà thôi."

Dù chính mình mới là người giúp đỡ, nhưng không hiểu vì sao, khi đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của nam sinh, Kỷ Táo Nguyên lại cảm thấy hơi khó thở.

Cô vỗ vỗ sau lưng cậu bé: "Bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn ơi, anh trai em tới rồi kìa."

Bé đậu đỏ ôm chặt cổ cô hơn.

"Tạ Tinh Hãn."

Giọng nam sinh rất bình tĩnh: "Xuống đây."

"Không xuống!"

"Xuống đi anh mua bánh gato cho em."

"Anh là kẻ lừa đảo, em không tin anh đâu."

"Tạ Tinh Hãn."

Giọng điệu lạnh dần đi, thậm chí còn mang theo vài phần uy hϊếp đe dọa: "Không muốn bị đánh thì mau ngoan ngoãn nghe lời."

"Hu hu... Em muốn gọi 110, em muốn tìm chú cảnh sát, mẹ ơi..."

...

Mười lăm phút sau, Kỷ Táo Nguyên ôm một cậu nhóc mềm mại đang khóc hu hu đứng trước tiệm bánh gato kế bên trường.

Đương nhiên là bị bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn khóc lóc nên phải tới đây.

Mà từ tiếng khóc của cậu bé, Kỷ Táo Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra diễn biến của sự việc.

Mối quan hệ giữa bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn và bạn học Tạ Hạ Ngạn hơi phức tạp.

Mẹ Tạ Tinh Hãn là chị họ của Tạ Hạ Ngạn, ba Tạ Tinh Hãn lại là anh họ của Tạ Hạ Ngạn, nên bọn họ vừa là họ hàng vừa là anh em họ, lại cùng sống chung một khu.

Bởi vì mối quan hệ quá rắc rối, không biết nên gọi là anh họ hay là chú, cuối cùng dứt khoát gọi là anh.

Sớm nay, bạn nhỏ Tạ Tinh Hãn vì không được ba mẹ cho ăn bánh ngọt, nên tùy hứng bỏ nhà trốn đi.

Ý định ban đầu của cậu bé là sang tòa nhà đối diện tìm anh trai, nhưng không cẩn thận đi sai phương hướng, cuối cùng chỉ biết đứng bên cổng sau khu chung cư, luống cuống mờ mịt.

Đúng lúc này, trước mặt bạn nhỏ lướt qua một vật trang trí hình con rối quen thuộc.

Được treo trên ba lô của Kỷ Táo Nguyên, lắc qua lắc lại theo bước chân của cô, đó là phụ kiện của một loại game thiên về chiến thuật tức thời rất nổi tiếng trong hai năm gần đây - "Thần Tích Vong Quốc".