Chương 38: Công chúa và hoa hồng

Không bị chặn, có nghĩa là không phải thông tin then chốt.

Không biết giờ này quán có mở cửa không nhỉ.

"Chị đang ăn hải sản à?"

"Cùng với chồng con hả?"

"À, tôi quên hỏi chị, chị cưới Tạ Hạ Ngạn lúc nào, sinh con khi nào vậy?"

"Hiện tại đang sống ở thành phố nào? Làm nghề gì?"

...

Kỷ Tảo Nguyên hỏi liên tục một tràng, không quan tâm có bị chặn hay không. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hành động bốc đồng như muốn một lần tiêu hết sạch tiền điện thoại vậy.

Tuy nhiên phải đến gần hai giờ sáng, cô mới nhận được phản hồi:

"Cố gắng học tập đi, đừng hỏi lung tung nữa, cậu có nhận ra không, trong phim ảnh, những người biết quá nhiều thường có kết cục rất bi thảm."

"..."

Kỷ Tảo Nguyên tắt ngúm.

Có được sự ưu ái của Thần điện từ thực ra cũng chẳng hay ho gì.

Một bên là học sinh lớp 12 phải học từ 7 giờ sáng đến 10 giờ tối, một bên là người phụ nữ đã có con có công việc, thời gian rảnh rỗi vốn đã không nhiều.

Chưa kể phải xếp để hai bên cùng rảnh mới được.

Và cho dù trong những khoảng thời gian ngắn ngủi, hiếm hoi để có thể trao đổi, ngoài thông tin then chốt sẽ bị chặn ra, mức độ hiểu ý của hai đối tác cũng không cao cho lắm.

Kỷ Tảo Nguyên 30 tuổi cho rằng, Kỷ Tảo Nguyên 17 tuổi chỉ cần sống theo cảm xúc và tiến từng bước một là được, dù trong quá trình có thể sẽ gặp một vài trắc trở, nhưng kết cục vẫn là có hậu.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Ngược lại, nếu biết quá nhiều đến độ thay đổi cái nhìn, rất có thể sẽ thay đổi hướng đi ban đầu dẫn đến Happy Ending.

Trong khi Kỷ Tảo Nguyên 17 tuổi lại cho rằng mọi chuyện không đơn giản như đối phương nghĩ.

Có một số điểm khác biệt so với những gì đối phương nói, chẳng hạn như việc Tống Hi Tây bất thường, quá trình quen biết của Tạ Hạ Ngạn, em họ đột ngột nổi loạn... vv.

Cô đã có vài lần cố hỏi đối phương về những manh mối này, nhưng chỉ cần gửi đi là chúng biến thành mã lỗi, dù dùng những ẩn dụ tinh tế đến đâu cũng không được.

Vì vậy, nhiều lúc ngoài trò chuyện rôm rả, tán gẫu về Tạ Hạ Ngạn, cái phần mềm hack thời gian này gần như không có sức sống.

Hoàn toàn khác với những bộ truyện tranh Nhật Bản có cốt truyện kịch tính.

Điều này khiến Kỷ Tảo Nguyên có phần chán nản.

Điều may mắn duy nhất là thành tích môn Hóa học của cô gần đây tiến bộ rất nhanh.

Dưới sự giám sát không khoan nhượng của thầy Tạ, Kỷ Tảo Nguyên đã tiêu hao gần một nửa số bút chì của mình trên các bài kiểm tra Hóa.

Trong khi đối phương vẫn cứ chơi game, ngủ nướng như thường lệ, đến giờ thi cầm cây bút lắc lư, ngày hôm sau nhận lại bài thi gần như điểm tuyệt đối.

Câu nói "so sánh là nguồn gốc của mọi nỗi đau khổ" quả thật chưa bao giờ đúng đến thế.

Tuy nhiên...

"Mẹ à, mẹ biết không, vòng loại tỉnh của Giải bóng rổ học sinh toàn quốc sẽ được tổ chức ở trường con đấy."

Mẹ Kỷ ngẩng đầu khỏi đống len: "Con định tham gia à?"

"Con thì chắc chắn không tham gia rồi."

Kỷ Tảo Nguyên rất tò mò chen vào bên cạnh bà, "Nhưng mà mẹ biết không, hôm nay con thấy đội bóng rổ của trường Hành Hải đến tập luyện, bọ họ ăn cơm căng-tin đó, trong đó có một cậu nam sinh đẹp trai lắm, đẹp ngang ngửa với bạn cùng bàn của con luôn."

"Đẹp trai thì có thể ăn được à?"

"... Hồi trước mẹ không nói thế đâu, hồi trước mẹ chẳng bảo Tạ Hạ Ngạn không chỉ học giỏi mà còn đẹp trai nữa còn gì, nếu có thể chọn thì mẹ sẵn sàng đổi mười đứa Kỷ Tảo Nguyên nghịch ngợm lấy một học sinh giỏi Tạ Hạ Ngạn."

"Mẹ nuôi con còn vất vả đến thế, còn mẹ Tạ Hạ Ngạn nuôi con trai dễ dàng bao nhiêu."

"Hứ, con lười nói chuyện với mẹ quá."

Bị chính mẹ ruột khinh thường một cách oan uổng, Kỷ Tảo Nguyên cảm thấy rất tổn thương.

Cô ôm bát hủ tiếu, ngồi xuống ghế sofa, nhăn nhó một mình.

"Chị họ, cậu nam sinh đẹp trai mà chị họ thấy là anh Mộ Huyên phải không?"