Chương 39: Công chúa và hoa hồng

Quý Viên Âm đang ăn hủ tiếu bên cạnh đột nhiên hỏi.

"Hả? Em không biết đâu, chị chỉ thấy người thôi chứ không hỏi tên. Em quen cậu ấy à?"

"... Không quen, chỉ nghe bạn cùng lớp nhắc tới thôi. Anh ấy có mắt hạnh, môi mỏng, lông mày kiếm, ngũ quan cạnh rõ ràng, cao hơn 1m8, vai rộng eo thon chân dài phải không?"

Kỷ Tảo Nguyên chết trân mất một lúc.

Cô suy nghĩ kỹ về những từ miêu tả đó, hơi do dự: "Có lẽ... là vậy?"

"Vậy thì chắc đúng rồi..."

Quý Viên Âm vô thức nắm chặt muỗng, cúi đầu xuống.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Không có gì. Chỉ là nghe bạn cùng lớp nhắc nhiều quá nên em tò mò hỏi thử thôi."

Cuối cùng.

Mộ Huyên.

Nam chính trong truyện gốc cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Giải bóng rổ học sinh toàn quốc.

Đối với thanh thiếu niên, đây có lẽ được coi là một sự kiện thể thao rất lớn.

Trước đây Nhất Trung không chú trọng vì ban đầu không phải là trường mạnh về thể thao.

Đưa đội bóng rổ của trường đi tham gia rồi về nắm chặt vị trí đuôi bảng - quy trình này đã diễn ra nhiều năm nay.

Dần dần, ngay cả phó hiệu trưởng phụ trách văn hóa thể thao giải trí cũng lười quản lý, buông tay mặc kệ.

Tuy nhiên năm nay hơi khác biệt.

Năm nay vòng loại tỉnh được tổ chức tại Nhất Trung.

Vì vậy những ngày gần đây, không khí trường trở nên sôi động hơn rất nhiều.

Sự sôi động đó dĩ nhiên không phải vì tất cả học sinh đều yêu thích bóng rổ.

Mà bởi vì phó hiệu trưởng phụ trách văn hóa thể thao thông báo: toàn bộ học sinh trừ khối 12 đều có thể đến xem các trận đấu tại nhà thi đấu trong giờ tự học và giờ nghỉ trưa.

Yeah!

Giải đấu chính thức bắt đầu vào thứ Tư tuần này, nhưng từ thứ Hai, các đội bóng rổ ngoại tỉnh đã lũ lượt đến Nhất Trung.

Ở khách sạn đối diện Nhất Trung, tập luyện tại sân bóng rổ Nhất Trung, mua nước tại cửa hàng tiện lợi Nhất Trung, ăn uống tại căn - tin Nhất Trung.

Những đứa trẻ chơi bóng rổ phần lớn cao to, khỏe mạnh, và thích đi lại theo nhóm.

Vì vậy mỗi lần coa bảy, tám đứa hay cả chục đứa đi chung với nhau, khoác vai bá cổ, nói cười ầm ĩ, khiến không khí ngập tràn hormone.

Lần trước Kỷ Tảo Nguyên thấy bọn họ ở căn - tin cũng là một chiếc bàn dài ngồi kín chừng mười mấy chàng trai mặc đồ bóng rổ.

Trong đó có một nam sinh rất nổi bật, theo lời Quý Viên Âm thì có lẽ là Mộ Huyên.

Cô và bạn bè không nhịn được nhìn trộm vài lần.

Bạn bè thì hoàn toàn chỉ vì tò mò trước vẻ đẹp lạ của chàng trai.

Còn Kỷ Tảo Nguyên thì... cô cảm thấy cậu ta hơi giống Tạ Hạ Ngạn.

Ngoại hình xuất chúng là thứ nhất, cũng không mặc đồng phục đội, ít nói, ngồi giữa đám đông như vị vua bị vây quanh bởi các vì sao.

Cảm giác lạnh lùng pha chút kiêu ngạo, trong kiêu ngạo lại thoáng chút ngạo mạn, giống như hạc đứng giữa bầy gà, thật sự rất giống Tạ Hạ Ngạn.

Chỉ là khí chất của Tạ Hạ Ngạn nội tâm hơn một chút.

Sự lạnh lùng của anh là cách xa, tự bảo vệ, lười biếng, khiến người khác không cảm nhận được bất kỳ sự xâm phạm nào, chỉ là không dám tiếp cận.

Nhưng khí chất của cậu nam sinh kia thì rất phóng khoáng.

Từ ánh mắt đến tư thế ngồi đều toát lên sự bá đạo, các đồng đội ngồi cạnh hắn rõ ràng hơi e dè, tiếng ồn ào xung quanh và vô số ánh mắt đang nhìn trộm có lẽ làm phiền hắn ta, hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng quét mắt xung quanh một vòng.

Sau đó vài phút, Kỷ Tảo Nguyên cảm thấy toàn bộ căn - tin nhỏ giọng hẳn đi.

Bạn bè bên cạnh cũng rụt tầm mắt, xấu hổ nói: "Trời ạ, bị người ta trừng rồi."

Chỉ một cái nhìn đã tạo hiệu ứng mạnh đến thế, thật oai phong lẫm liệt.

Sau đó về lớp, Kỷ Tảo Nguyên vẫn không nhịn được, khen với bạn cùng bàn: "Tạ đại ca, tôi thấy ở độ tuổi này nên tươi trẻ, phấn chấn một chút, ngày nào cũng đóng khung trong bộ dạng hoàng hôn lụi tàn, hoàn toàn không thể hiện được sự trẻ trung phong độ của cậu."