Chương 6.5: Tưởng Triều, Trần Khanh Khanh

Trần Khanh Khanh nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Triều là lúc cô mới năm tuổi, khi đó cô theo cha mẹ cùng đi tham gia tang lễ của cha mẹ Tưởng Triều, Trần Khanh Khanh năm tuổi tuy rằng chỉ là một cô bé, nhưng lúc đó khuôn mặt ngây thơ đã rất đẹp, người gặp người yêu, vẻ đẹp năm tuổi có thể nhìn ra được cô là một tiểu mỹ nhân, lớn lên không biết là mỹ mạo như thế nào.

Cha mẹ cô và cha mẹ Tưởng Triều là bạn thân, chính xác mà nói, cha cô và cha Tưởng Triều là anh em. Cha của cô tham gia quân ngũ trong bộ đội cùng cha Tưởng Triều, từng có giao tình, sau đó cha của Trần Khanh Khanh là Trần Lập Bình nghe theo lời ông bà nội, từ bộ đội chuyển nghề trở về được người giới thiệu làm quen với Tôn Thiên, hai người kết giao một năm liền đi vào lễ hôn nhân, năm thứ hai thì có cô, Tôn Thiến lớn lên xinh đẹp, gia đình lại tốt, trong giới chính trị Trần gia cũng có mạng lưới quan hệ, môn đăng hộ đối, chính thương liên hôn. Trần Lập Bình thuận buồm xuôi gió trong giới kinh doanh, làm ăn càng làm càng tốt.

Cha Tưởng Triều vẫn luôn nhậm chức trong bộ đội, mẹ là quân y, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cho đến lần đó hành động gìn giữ hòa bình ở nước ngoài, cha mẹ anh đều hi sinh vì nhiệm vụ, trong một đêm cha mẹ Tưởng Triều đều mất, tang lễ này là do chiến hữu của cha anh và cha của Trần Khanh Khanh cùng lo liệu.

“Anh đừng khóc, chỗ Khanh Khanh có kẹo ngọt, mẹ nói ăn kẹo sẽ không khóc nữa, anh ăn đi.”

Trần Khanh Khanh năm tuổi trong mắt vừa ngây thơ vừa trong sáng nhìn anh đẹp trai cao hơn mình nhiều như vậy, bàn tay nhỏ bé mềm mại từ trong túi quần áo lấy ra một viên kẹo ngọt đưa cho Tưởng Triều, mềm mại đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Triều nhìn thấy Trần Khanh Khanh, đây cũng là lần đầu tiên Trần Khanh Khanh nhìn thấy Tưởng Triều, nếu quả thực có Nguyệt lão, như vậy sợi dây đỏ trong tay Nguyệt lão vào giờ khắc này sẽ nối hai người lại với nhau, là loại nút bất kể thế nào cũng không tháo được.

“Đồ ngốc.”

Tưởng Triều chín tuổi cao hơn bạn cùng tuổi không ít, trong ánh mắt còn có nước mắt Tưởng Triều nhìn Trần Khanh Khanh nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt mình, Tưởng Triều trầm mặc thật lâu sau mới nói một câu.

Tưởng Triều lấy kẹo từ trong tay Trần Khanh Khanh, bóc giấy kẹo rồi ăn, trên khuôn mặt non nớt đẹp trai của thiếu niên vẫn rầu rĩ không vui, trong hai mắt trữ nước nhìn về phương xa.

Cha mẹ Tưởng Triều đều mất nên anh trở thành cô nhi, vốn định để con bọn họ cho họ hàng thân thích nuôi dưỡng, cuối cùng Trần Lập Bình quyết định giữ Tưởng Triều ở bên cạnh, dốc lòng nuôi dưỡng, trở thành thành người giám hộ của anh, cha của Tưởng Triều đã từng cứu Trần Lập Bình, nếu như năm đó không có cha Tưởng Triều, có lẽ ông ấy đã không còn trên đời này nữa, sau khi Trần Lập Bình thương lượng xong với vợ, làm xong tang lễ cho cha mẹ Tưởng Triều, liền đưa Tưởng Triều về Trần gia.

Thật ra khi Trần Khanh Khanh biết anh trai rơi nước mắt kia cùng cô về nhà, mai sau là người một nhà với cô, cô rất vui mừng, cha mẹ luôn quá bận rộn, bạn bè bên cạnh cô còn chướng mắt, lúc này có Tưởng Triều, cô sẽ không cô đơn nữa, lúc hai người vừa bắt đầu thì bình an vô sự, tuy rằng Tưởng Triều không thích nói chuyện, không để ý tới mình, nhưng Trần Khanh Khanh cũng không quá để ý, mẹ cô nói, cha mẹ anh mất nên tâm tình anh không tốt, phải đối xử với anh thật tốt. Thế nhưng về sau, sau khi cha cô đối xử với Tưởng Triều tốt hơn đối với cô, Trần Khanh Khanh bắt đầu ghen ghét Tưởng Triều, anh cướp đi sự thương yêu của cha đối với cô, cứ như vậy hai người chiến đấu từ nhỏ tới lớn, cô đơn phương cạnh tranh cho đến khi hai người trưởng thành.