Chương 6.2

Tưởng Triều vừa nói, vừa đi về phía cái bàn trước mặt.

Khi Trần Khanh Khanh nghe thấy lời nói của người đàn ông, giọng đã khàn khàn nói: "Ha, Tưởng Triều, tôi đã bị anh thao hơn một giờ đồng hồ, cổ họng tôi chắc chắn sẽ đau nếu tôi không uống nước, người đàn ông không biết thương hương tiếc ngọc, tôi thực sự không may mắn khi gả cho anh."

Người phụ nữ vừa dứt lời, Tưởng Triều dùng bàn tay to lớn nắm lấy mông thịt của người phụ nữ, lực quá mạnh khiến mông của người phụ nữ hai bên đều biến dạng, côn ŧᏂịŧ vừa chậm rãi thao biến mất, Tưởng Triều dùng sức đẩy hông thật manh về phía trước, hoa môi bị côn ŧᏂịŧ to dài thao đến sưng đỏ, hoa huyệt chật hẹp bị người đàn ông cắm thành hình chữ O lớn, miệng huyệt bị người đàn ông thao đến biến hình, hai quả trứng lớn phát sinh thanh âm bộp bộp ở tao huyệt người phụ nữ.

Hậu huyệt ngăn cách hai mông cảm thấy ớn lạnh vì người đàn ông véo mạnh vào hai bên, kí©h thí©ɧ cây hoa cúc béo mập khả ái của người phụ nữ.

Người đàn ông dùng sức quá mức khiến người phụ nữ sợ bị rơi xuống, hai tay ôm chặt cổ người đàn ông, đôi vυ" nặng đầy đặn thịt vừa đi vừa lắc lư, tạo thành gợn sóng, Trần Khanh Khanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt xinh đẹp hơi đỏ do bị thao nhìn về phía người đàn ông, tiếng nói bị đứt quãng: “Tưởng Triều, a, nhẹ một chút, không được, sắp thao xuyên rồi, nhẹ một chút, ừ, chậm, anh chọc trúng cái gì đó, không được, mau dừng lại, a, a, sâu quá, tôi không chịu nổi.”

Trần Khanh Khanh vốn đã bị người đàn ông thao hơn một giờ, trước đó đã có một lần cao trào, bây giờ lại bị người đàn ông thao mãnh liệt, làm cho Trần Khanh Khanh cảm thấy chút mệt mỏi, huyệt nhỏ thích côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, thế nhưng cũng phải có thời gian nghỉ ngơi một hồi, để cho cô khôi phục sức lực một chút, cô không phải anh, vận động quá mức đối với anh mà nói tập mãi thành thói quen, Trần Khanh Khanh chỉ cảm thấy người đàn ông càng ngày càng khó đoán.

Mặc dù Tưởng Triều đang làm chuyện da^ʍ uế, nhưng trên mặt anh không có một chút tìиɧ ɖu͙© nào, lời cầu xin của người phụ nữ cũng không thể tiêu diệt được lửa giận của anh lúc này.

Hai tay Trần Khanh Khanh gắt gao ôm cổ người đàn ông, hai chân khoác lên hai tay rắn chắc, người đàn ông mạnh mẽ thao khiến cho cô run rẩy vui sướиɠ, mái tóc bồng bềnh, tiếng rêи ɾỉ càng ngày càng lớn, còn có thể nghe thấy cơn đau trong tiếng rêи ɾỉ, Trần Khanh Khanh chắc chắn là người không để cho mình chịu thiệt thòi, đại trượng phu co được dãn được, Tưởng Triều tên bị bệnh thần kinh kinh này, sớm muộn gì cô cũng có một ngày bị anh thao chết.

“Tưởng Triều, ông xã, không cần nữa, xin anh, nhẹ một chút có được không, a, ông xã, ông xã, huyệt nhỏ của Khanh Khanh đau quá, ông xã anh dịu dàng một chút đi, ông xã .” Trần Khanh Khanh thay đổi một bộ mặt, phong tình vạn loại, dịu dàng như nước, giọng nói khàn khàn vô cùng yếu ớt, đôi mắt xinh đẹp uất ức nhìn người đàn ông, muốn anh thương tiếc cô.

Tưởng Triều mặt không chút thay đổi nhìn thấy một mặt kiều mị của người phụ nữ, vật nơi hạ thân càng lớn hơn, cơn tức trong lòng cũng giảm hơn một nửa, anh khàn khàn nói: “Muốn uống nước không.”

Trần Khanh Khanh tranh thủ thời gian nhẹ gật đầu, sảng khoái nói: “Ông xã, em muốn uống nước.”

Trần Khanh Khanh nghe xong nổi da gà, nhưng đối với Tưởng Triều mà nói thì rất có lợi.

“Cầu xin tôi đi.” Tưởng Triều nói.

Cái gì, bà nội nó, Tưởng Triều chết tiệt, thật sự là được một tấc lại muốn một thước mà, trong đầu Trần Khanh Khanh có một vạn con ngựa lướt qua mặt nước thật nhanh, tuy nhiên nụ cười trên mặt cô càng thêm sáng lạn, trong lòng cô nghĩ, nói vài câu mềm nhẹ không thể chết được, nếu bị Tưởng Triều thao chết mới không có lợi, thế giới lớn như vậy, cô vẫn còn muốn đi xem.

“Ông xã, ông xã, thân ái, honey, anh yêu, Khanh Khanh muốn uống nước, ông xã là người tốt nhất, cổ họng Khanh Khanh khô quá, ông xã.” Tiếng ông xã cuối cùng kia của Trần Khanh Khanh vừa uyển chuyển vừa du dương.