Chương 11

Chương 11: Cố Cẩm Phong tự đưa tới cửa, Trần Hoan Hoan nảy ra ý hay

Đôi mắt của Trần Hoan Hoan nheo lại nhìn Cố Nhất Minh, thở gấp, một bàn tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của anh ta.

Thật ra sau khi bọn họ kết hôn, Trần Hoan Hoan có thể hoàn toàn không cho Cố Nhất Minh chạm vào mình.

Tò mò đối với tình ái, Trần Hoan Hoan và anh ta đã làʍ t̠ìиɦ trong đêm tân hôn.

Lúc ấy không biết anh ta vô dụng như thế, vốn tưởng rằng Cố Cẩm Phong lợi hại trên giường như vậy, côn ŧᏂịŧ to như vậy, Trần Hoan Hoan cho rằng Cố Nhất Minh sẽ không kém chỗ nào.

Đợi lên giường, sự thật chứng minh căn bản không phải như cô nghĩ.

Chỉ có thể dùng anh ta để giải ngứa trong lúc thích hợp, những chuyện khác đều không làm được, có khi càng thao càng ngứa.

“Ách, a!”

Suy nghĩ phức tạp bị anh ta liếʍ đến cơ thể mềm nhũn run rẩy, không khỏi nắm lấy tóc anh ta, thở hổn hển từng hơi.

“Ách, ách, thật thoải mái!”

Kết hôn tới nay, chuyện Cố Nhất Minh làm nhiều nhất trên người Trần Hoan Hoan chính là liếʍ huyệt của cô.

Miệng đã rèn luyện tương đối tốt, lần nào cũng có thể liếʍ Trần Hoan Hoan tới cao trào.

“A, a!”

Theo tiếng thở gấp không ngừng tăng lên, một dòng hoa dịch tràn từ trong nhục huyệt ra.

Hai tay của Trần Hoan Hoan đặt lên bả vai anh ta, hừ hừ: “Thật thoải mái.”

Cố Nhất Minh ôm lấy cô, Trần Hoan Hoan đợi thở ổn định thì xuống đất.

Anh ta đánh răng rửa mặt, không nói một lời, Trần Hoan Hoan tắm rửa, quấn khăn tắm đi tới phòng thay quần áo.

Bình thường tầng ba sẽ không có bất cứ người nào, bảo mẫu đều đúng giờ đi lên dọn vệ sinh.

Trần Hoan Hoan vừa đến phòng thay quần áo, thì thấy bóng dáng Cố Cẩm Phong.

Hắn đang tìm thứ gì đó ở trước tủ quần áo của Cố Nhất Minh, Trần Hoan Hoan cúi đầu nhìn người mình, vốn nên lập tức về phòng ngủ nhưng cô không làm như thế.

Mà nhẹ nhàng tiến vào phòng thay quần áo, ra vẻ kinh ngạc: “Cha?”

Cố Cẩm Phong cũng không quay đầu lại nói: “Bảo mẫu cầm quần áo của cha tới tủ quần áo của Nhất Minh, cha đến tìm quần áo…”

Trần Hoan Hoan đi tới; “Là quần áo kiểu gì? Con tìm giúp cha.”

Cố Cẩm Phong: “Chính là bộ âu phục màu đen mới mua lần trước.”

Đàn ông bọn họ quanh năm đều mặc âu phục màu đen, mỗi một bộ quần áo đều không khác nhau mấy, đừng nói là bảo mẫu sẽ nhầm lẫn, có khi ngay cả Trương Khả Vân cũng sẽ nhầm lẫn.

Trần Hoan Hoan đi tới bên cạnh hắn, vươn cánh tay ngọc ra, Cố Cẩm Phong đang nói quay đầu nhìn về phía cô, nửa câu dưới mắc kẹt trong cổ họng.