Chương 1

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng dừng trước cửa phòng khám trung y Nam Ninh và vành đai xanh ở ngoài tòa nhà. Vừa lúc hoa sơn chi ở vành đai xanh vừa nở rộ, từng đợt hương thơm bay vào phòng khám của Mạnh Duy Ninh.

Mạnh Duy Ninh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn đồng hồ đặt lên bàn, kim giây chuyển tới số 11.

Trong lòng yên lặng đếm ngược, cuối cùng chỉ còn lại một giây, kim giây cùng kim phút đồng thời chuyển tới số 12.

Cô ngẩng đầu, nói với một nam một nữ trước mặt: “Ngại quá, tôi tan tầm rồi.”

Nói rồi bỏ đồng hồ vào túi, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người.

Không ngờ người phụ nữ kia lại vọt tới, một tay nắm chặt lấy tay cô, cứng cổ gào lên: “Chuyện này còn chưa giải quyết xong, đi cái gì mà đi?”

Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn bàn tay bắt lấy tay mình, móng tay có lẽ đã lâu không cắt, rất dài, bên trong còn có bùn, hẳn là do lao động quanh năm.

Sức lực của đối phương có chút lớn, Mạnh Duy Ninh rất nhanh đã cảm giác được đau đớn từ nói đó truyền tới, đôi mày xinh đẹp không khỏi nhăn lại.

“Xin lỗi cô, mời cô thả tay ra, hiện tại là thời gian tư nhân của tôi, tôi nghĩ mình có thể rời đi.” Mạnh Duy Ninh dùng sức rút tay ra nhưng một chút cũng không thể động đậy.

“Thời gian tư nhân thì càng tốt, chính là chờ thời gian tư nhân của cô tôi mới có thể hỏi đàng hoàng, vì cái gì lại không biết xấu hổ mà thông đồng với chồng tôi!”

Người phụ nữ kia rất kích động, mặt đỏ tai hồng, nước miếng văng khắp nơi, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm, vừa nhìn là biết không dễ giải quyết.

“Cô bình tĩnh một chút, tôi không có thông đồng với chồng cô, tôi chỉ là một bác sĩ, mỗi ngày đều bận rộn, đã vài ngày không được nghỉ ngơi, xin cô thả tay ra, để tôi về nhà nghỉ ngơi, có được không?”

Mạnh Duy Ninh cúi đầu, muốn bẻ tay người phụ nữ ra nhưng không biết sao sức của đối phương có thể lớn như vậy, cô căn bản không thể bẻ ra được.

“Nghỉ ngơi? Cô còn muốn nghỉ ngơi? Bà đây mỗi ngày bận trước bận sau mệt đến chết đi sống lại, kiếm tiền lại lo liệu nhà cửa, để cho các người ăn chơi đàng điếm như vậy sao?”

Càng nói càng quá đáng, kiên nhẫn của Mạnh Duy Ninh cũng dần biến mất, giọng nói cũng trở nên lãnh đạm: “Xin cô buông ra, nếu không tôi sẽ gọi người đến.”

“Gọi người? Gọi đi, cô gọi đi!” Người phụ nữ kia càng thêm kích động, “Có ai không mau đến đây, mau đến xem con khốn nạn không biết xấu hổ này, thông đồng với chồng người ta, thật là không biết xấu hổ a!”

“Không phải muốn gọi người sao? Để tôi gọi giúp cô! Mọi người mau đến đây xem đi…..” Người phụ nữ kia bỗng thả tay cô ra, đặt mông ngồi trên sàn nhà, kêu trời khóc đất, hai tay không ngừng múa may, nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ khóc lóc la lối om sòm của người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết.

Mạnh Duy Ninh có chút đau đầu, đang chuẩn bị nói cái gì đó, bên ngoài phòng khám bỗng truyền đến tiếng ồn ào, có một đám người đang kéo đến.

Mọi người ríu rít nghị luận, dáng vẻ xem kịch vui trắng trợn, táo bạo.

Người phụ nữ kia nhìn thấy có người đi đến càng khóc lóc thảm hại hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ đanh đá lúc nãy, bày ra dáng vẻ người phụ nữ ủy khuất đáng thương.

“Mẹ tôi ơi, vì sao người lại gả con cho gã đàn ông vô dụng này, con mỗi ngày đều mệt chết mệt sống, gã lại lấy tiền của con nuôi phụ nữ khác.”

“Vì cái lại có loại đàn bà không biết xấu hổ như vậy, ỷ vào bản thân có tí nhan sắc liền phá hoại gia đình người khác, hoàn toàn không hiểu lễ nghĩa, liêm sỉ là gì. Mẹ của con ơi, sao mẹ không đưa con theo a….”

Điện thoại nhét trong túi rung lên, Mạnh Duy Ninh không phản bác lời người phụ nữ nói, cúi đầu lấy điện thoại ra xem.

Vị hôn phu Trì Hành gửi WeChat đến: [Bảo bối, tan tầm chưa? ]

Mạnh Duy Ninh gõ gõ màn hình, gửi tin nhắn đáp lại: [ Tan tầm rồi. ]

Rất nhanh lại có một tin nhắn mới gửi đến: [Đến uống rượu đi, giới thiệu một người anh em mới anh mới làm quen.]

Ngay sau đó, anh ta lại gửi một tin nhắn mới đến, là một địa chỉ.

Người phụ nữ kia vẫn còn khóc lóc than thở, trách mắng ở đằng kia, Mạnh Duy Ninh cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cạnh điện thoại, sau đó gửi trở về: [Xem tình huống đi, ở chỗ em có chút việc, em sẽ cố đến sớm nhất có thể.]

Thấy cuộc trò chuyện đến đây cũng sắp kết thúc, lấy hiểu biết của Mạnh Duy Ninh với Trì Hành, anh ta sẽ không trả lời nữa.

Mạnh Duy Ninh thu điện thoại vào túi, một hộ sĩ từ bên ngoài chạy vào, đi đến bên cạnh cô thì thầm: “Bác sĩ Mạnh, đây là có chuyện gì vậy? Nếu không để em gọi người đến đổi cô ta đi giúp chị nha.”