Chương 10: ÁO PHÔNG TRẮNG TINH

“Anh Trì,” chiếc Maybach kia chạy ngược chiều với bọn họ, khi cửa kính lái hạ xuống, Phục Minh nở một nụ cười mang theo ý xin lỗi, “Thật trùng hợp.”

"Cậu có biết lái xe không? Đi ngược chiều à?" Thấy đó là Phục Minh, Trì Hành cũng không tức giận mà chỉ cười nhắc nhở vài câu.

Cửa xe bị chặn, Trì Hành không thể xuống Mạnh Duy Ninh nhìn tình hình có vẻ cũng không quá nghiêm trọng nên vốn muốn định bảo Trì Hành lái xe đi, nhưng Trì Hành lại không vui.

"Vẫn còn sớm, anh nói vài câu với cậu ấy trước."

Đây là toàn bộ lời nói của Trì Hành, Mạnh Duy Ninh không biết anh muốn nói gì với Phục Minh, tóm lại, Trì Hành chỉ thay đổi hướng xe, có vẻ như như đang tìm một nơi để đỗ xe.

Chiếc Maybach cũng khởi động, xe lùi lại và lao về phía bãi đỗ xe bên ngoài cửa hàng bên cạnh.

“Cậu ấy, cần phải luyện lại kỹ năng lái xe của mình.” Trì Hành xuống xe, vừa nói vừa đi về phía Phục Minh-người vừa bước xuống chiếc Maybach bên cạnh, “May là còn đâm vào anh, nếu là người khác thì chuyện không đơn giản như vậy đâu.”

“Anh Trì nói rất phải.” Phục Minh lắc lắc điếu thuốc đưa cho Trì Hành rồi cười theo, hắn giả vờ tùy ý hỏi: “Anh Trì định đi đâu vậy?”

"Về nhà, hôm nay là sinh nhật chị dâu cậu, thế nên dẫn cô ấy về nhà ăn một bữa cơm."

“À đúng rồi, hôm qua anh nói là sinh nhật chị dâu, em quên mất.” Phục Minh nói rồi giả vờ liếc nhìn vào trong xe, “Chị dâu không đi cùng anh à?”

Mạnh Duy Ninh còn đang do dự có nên xuống xe hay không, Trì Hành đột nhiên vẫy tay với cô, cô không nghe rõ anh nói gì nhưng nhìn động tác cùng khóe miệng cong lên của anh hẳn là đang gọi cô qua đó.

Cô vốn không muốn đi xuống.

Cô vốn không quen biết với Phục Minh, vì vậy cũng không có gì nhiều để nói, nhưng Trì Hành đã gọi cô qua đó, cô cũng không thể từ chối.

Sau khi xuống xe, không có cách âm của cửa sổ, thế giới bên ngoài lập tức trở nên sống động.

Cả Trì Hành và Phục Minh đều đang nhìn cô, vì vậy cô không thể đi quá chậm, Mạnh Duy Ninh chỉ có thể lon ton chạy tới.

“Chị chậm thôi,” Phục Minh nhắc nhở cô, “Không có việc gì gấp cả.”

Lời nói này luôn luôn có một chút kỳ lạ.

Thật ra cũng không phải lời nói này kỳ quái, nhưng Trì Hành đang ở bên cạnh hắn, Trì Hành còn chưa nói lời nào mà hắn đã nói ra lời này, cảm giác hơi có chút quá phận.

Mạnh Duy Ninh nghĩ thầm trong lòng, nhưng cô không chú ý đến dưới chân, vì mải suy nghĩ nên bước đi dần loạng choạng và suýt ngã, may mắn thay Trì Hành đã đỡ kịp.

“Anh vừa định nói, bình thường em rất cẩn thận, sao hôm nay đi bộ cũng ngã được vậy?” Trì Hành cười, giúp cô sửa lại mái tóc, “Anh bảo em ra đây, không phải là bảo em chạy ra đây, Phục Minh cũng bảo em chạy chậm lại rồi còn gì."

“Là ý tốt của chị dâu mà anh.” Ánh mắt của Phục Minh rơi vào người Mạnh Duy Ninh, “Chắc chị dâu sợ chúng ta phải chờ, anh Trì, anh đừng nói chị ấy nữa.”

"Anh nói gì đâu. Anh chỉ là đang nhắc nhở vài câu mà thôi. Phục Minh, anh nói này, cậu chưa từng yêu ai thế nên không biết, phụ nữ ý, không cần lúc nào cũng phải đối xử dịu dàng, cái gì nên nói thì phải nói không thì sẽ bị chiều hư." Trì Hành gõ gõ điếu thuốc, làm ra dáng vẻ người từng trải.

Phục Minh không nói gì, chỉ cúi đầu và mỉm cười.

Mạnh Duy Ninh không để ý Trì Hành nói gì, cô cụp mắt xuống, nhìn thấy cổ tay bị cắn ngày của Phục Minh hôm qua, vết cắn chuyển sang màu xanh đen, hình như cũng đã dần khô.

“Tay cậu còn đau không?” Cô ngẩng đầu nhìn Phục Minh, “Hôm qua cảm ơn cậu nhiều.”

Phó Minh vừa rồi còn đang cười, đột nhiên, hắn thu hồi nụ cười, hơi cau mày nói: "Chị dâu, chị không hỏi thì em cũng quên mất đau, nhưng giờ chị hỏi em lại bắt đầu có cảm giác."

Trì Hành nắm lấy cổ tay hắn, nhìn nhìn, hơi híp mắt hỏi: "Kết quả của việc ở bệnh viện ngày hôm qua à? Ninh Ninh cũng nói với anh có người đánh nhau, đúng lúc cậu đi qua rồi vào giúp, thế nào mà giờ lại bị cắn rồi, phụ nữ đánh nhau à?"