Chương 15

Phục Minh duỗi cổ tay bị cắn ra, Mạnh Duy Ninh vừa nhìn thấy liền cau mày.

Hồi chiều vết thương đã gần khô, tại sao bây giờ lại nặng thêm, nhìn như bị viêm vậy.

“Lúc chiều em về nhà bơi một lát, ngâm nước hơi lâu nên bị nhiễm trùng, thế nên em mới phải uống cephalosporin.” Phục Minh giải thích.

Sau khi uống cephalosporin thì không thể uống rượu, Trì Hành tự nhiên biết điều đó, vì vậy anh ta nói với giọng điệu tiếc nuối, "Vậy thì cậu uống nước trái cây đi."

Phục Minh cười: "Được."

Hắn cầm ly nước ép trái cây ngồi xuống đối diện Mạnh Duy Ninh, cùng cô liếc nhìn nhau, sóng ngầm trong mắt hắn cuồn cuộn như con thú dữ rồi lại biến mất trong nháy mắt.

Mạnh Duy Ninh không hiểu, khi cô đang định uống nước trái cây, Phục Minh lại đột nhiên đề nghị: “Bánh kem mang lên rồi, sao chị dâu không ước, chúng em cùng nhau nâng ly chúc chịem.”

Chu Hải và những người khác cũng ở bên phụ họa , thậm chí Trì Hành cũng nói: "Đúng vậy, sao em không ước đi? Mặc dù có thể không thành hiện thực, nhưng chúng ta hãy biến nó thành điều tốt lành."

Vừa nói, anh ta vừa nghiêng người, lấy một cây nến, đốt xong liền cắm lên chiếc bánh kem.

Mọi người đã nói như vậy, Mạnh Duy Ninh cũng không thể từ chối. Nến vừa cắm xong, cô liền nhắm mắt lại rồi ước, ước xong liền thổi nến.

Thấy cô thổi nến xong, mọi người đều muốn ly chúc cô nhưng Mạnh Duy Ninh lạu từ chối: "Tôi phải lái xe, vì vậy không uống rượu được."

“Mấy anh em chúc rượu em thì em giữ thể diện cho anh đi.” Trì Hành cười, xoa xoa đầu cô, “Lát nữa gọi người lái thay là được.”

Mạnh Duy Ninh cúi đầu nhìn ly rượu được mọi người nâng lên trước mặt, cô do dự một lúc, nhưng cũng không tìm được lý do nào khác để từ chối, bèn đáp: "Được, vậy cảm ơn mọi người."

Nói xong, cô nâng ly, một hơi uống cạn sạch.

Nếu muốn cô uống, cô sẽ không vì ngại ngùng mà chỉ nhấp một ngụm, chi bằng uống cạn một ly, dù sao trông cô cũng rất sảng khoái.

Đám người Chu Hải lại bật cười, khen: "Chị dâu uống rượu giỏi quá, thật sảng khoái."

Mạnh Duy Ninh mỉm cười, nhưng không đáp lại.

Phục Minh không uống, hắn uống cạn ly nước trái cây, cúi đầu nghịch chiếc nhẫn đồng đính hoa sơn chi trên ngón trỏ, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Mạnh Duy Ninh không để ý tới hắn, cô bắt đầu chia bánh kem, thủ tục cũng như vậy mà kết thúc.

Trì Hành và những người khác lại bắt đầu thi uống rượu, mà vừa nãy trong người cũng đã sẵn hơi men.

Mạnh Duy Ninh đã sớm biết Trì Hành sẽ say, vì vậy cô cũng đã không ngăn cản anh ta.

-

Rạng sáng, vài người đã gần như say khướt, chỉ có cô và Phục Minh là còn thức

Đầu tiên, họ gọi điện, tìm người sắp xếp cho đám Chu Hải ổn tỏa rồi cuối cùng là đưa Trì Hành về nhà.

Mạnh Duy Ninh đang định tìm người lái thay, Phục Minh xoay chùm chìa khóa xe trong tay, thản nhiên nói: "Chị dâu, để em đưa hai người về. Chị thân là con gái, anh Trì lại say rượu, nếu gặp phải kẻ xấu thì không an toàn lắm."

Những gì hắn nói đều rất có lý, vì thế Mạnh Duy Ninh cũng không thể tìm được lý do để từ chối.

"Tiểu Trịnh!"

Phục Minh hét vào mặt một người phục vụ, thấy vậy, đối phương liền chạy tới và cười rạng rỡ hỏi: "Anh Minh, anh có chuyện gì ạ?"

"Cậu tìm người giúp tôi đưa anh Trì lên xe."

“Dạ vâng anh!"

Rất nhanh, Tiểu Trịnh và một người khác đã quay lại, hai người cùng nhau khiêng Trì Hành đi.