Chương 18

Vẻ đẹp ấy cảm giác như hai người không cần biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng hiện tại chúng ta đã ở bên nhau, hai trái tim đã yêu nhau sâu đậm.

Đã quá muộn, Mạnh Duy Ninh im lặng nhìn chằm chằm đến ngơ ngẩn một lúc, mí mắt nặng trĩu bắt đầu chiến đấu. Cô cố hết sức chuyển hướng cơn buồn ngủ của mình, Mạnh Duy Ninh đã tìm một chủ đề để nói chuyện với Phục Minh: "Mùi hoa sơn chi trong xe của cậu từ đâu ra?"

“Từ dầu thơm.” Phục Minh nhướng mắt vừa liếc cô qua kính chiếu hậu vừa nói: “Chị dâu cũng thích mùi sơn chi sao?”

“Ừm.” Mạnh Duy Ninh đáp: “Cậu mua ở đâu vậy?”

“Em tự làm."

“…?” Mạnh Duy Ninh kinh ngạc liếc hắn một cái, cô có chút không dám tin, “Cậu tự làm?”

"Đúng vậy, trước kia mẹ em đã dạy em, bà ấy từng là người chế tác mùi hương, đáng tiếc là hồi đó em không chịu học, sau này thì bà ấy bỏ đi, em tự mình mò mẫm, cũng chỉ làm được một nửa."

Vậy đây cũng là điều dễ hiểu, tử thừa mẫu nghiệp.

"Đỉnh thật." Mạnh Duy Ninh khen một câu.

"Nếu chị dâu thích, em sẽ làm cho chị một ít."

Mạnh Duy Ninh lắc đầu: "Làm phiền câuu nhiều quá cũng không tốt, tôi tự mình đến chợ tìm một chút là được rồi."

"Không có gì, chị khách khí với em như vậy làm gì?"

"..."

Mạnh Duy Ninh thầm nghĩ, chính là bởi vì cậu, cô mới phải khách khí như vậy, nếu là với Chu Hải hay Tần Quang thì cô cũng không cần khách khí.

Sau khi nói chuyện một lúc, bầu không khí đã bớt ngượng ngùng hơn, khi đến khu Mạnh Duy Ninh sống, hai người vẫn còn trò chuyện.

"Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi sẽ bảo A Hành mời cậu ăn cơm." Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa tháo dây an toàn, "Lúc về lái xe cẩn thận."

Cô vừa đặt tay lên nắm cửa xe, Phục Minh đột nhiên ngăn cô lại: “Chị dâu.”

Mạnh Duy Ninh quay đầu lại, có chút khó hiểu: "Hả?"

"Tay em hơi đau, hình như do vừa nãy đỡ anh Trì nên đã rách ra." Phục Minh hơi cau mày, hình như còn cắn môi dưới, "Không biết chị dâu có thể nhìn xem giúp em không."

Mạnh Duy Ninh có chút sững sờ.

Thật ra theo lý mà nói, hôm qua cô đã xử lý vết thương của hắn ổn thỏa, vì thế có lẽ hôm nay đã khỏi hẳn, hơn nữa thì lúc chiều gặp hắn, vết thương đó hình như đã đóng vảy rồi…

Cuối cùng buổi chiều hắn đi bơi, ngâm nước lâu dẫn đến nhiễm trùng rồi uống cephalosporin, bây giờ hắn lại nói với cô là tay hắn hơi đau?

Điều bác sĩ ghét nhất là bệnh nhân của mình không tuân theo lời dặn của mình, dẫn tới tình trạng bệnh trở nên nặng hơn, nhưng bệnh nhân này lại ở ngay trước mặt cô.

Mạnh Duy Ninh muốn phê bình hắn một chút nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy như vậy không hay lắm.

Nếu người trước mặt là một bệnh nhân nào đó hoặc là bạn bè của cô, cô có thể thẳng thắn phê bình, nhưng không biết vì sao, người trước mặt là Phục Minh, loại quan hệ giữa bệnh nhân và bạn của vị hôn phu, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không dám mở miệng.

Lương y như từ mẫu, Mạnh Duy Ninh thật sự không thể bỏ mặc hắn, vì vậy cô liền ngồi lại vào ghế phụ, bật đèn trần của xe rồi cúi đầu nói: "Để tôi xem."

Phục Minh đưa tay ra, Mạnh Duy Ninh giật mình.

Vừa nãy ở trong quán bar còn bình thường, sao giờ trông có vẻ lại nghiêm trọng hơn rồi?

"Cậu đã làm gì vậy? Còn chảy máu nữa à?" Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút không thoải mái, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu không cần cái tay này nữa à?"

"Em cũng không phải cố ý..." Giọng điệu của Phục Minh tràn đầy ngây thơ và ấm ức, "Trước kia em cũng thường xuyên bị thương, nhưng đều hồi phục rất nhanh, em là người da thô thịt dày, vì thế cũng không ngờ sẽ bị như vậy."

Mạnh Duy Ninh thực sự không biết phải nói gì mới được, vì vậy đành nói "Cậu chờ tôi một chút" rồi vội vàng mở cửa bước xuống xe.

Phục Minh ngay lập tức đẩy cửa xe ra, hắn nhảy xuống xe rồi đuổi theo cô, Phục Minh lo lắng hỏi: "Chị dâu định đi đâu? Chị định bỏ mặc em sao?"

"Tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu."

"Em đi cùng chị, chạy đi chạy lại phiền lắm, mà muộn như vậy rồi, không an toàn."

"..."

-

Mạnh Duy Ninh thực sự không muốn Phục Minh vào nhà cô, trai đơn gái chiếc, hắn lại là bạn của vị hôn phu của cô, bất kể nghĩ thế nào về thì thân phận này thực sự không phù hợp.

Nhưng Phục Minh nhất quyết đuổi theo cô, muốn hai người về cùng nhau, thỉnh thoảng lại "a, tay em đau quá", Mạnh Duy Ninh cảm thấy cách này cũng không được cách kia cũng không xong, vì thế chỉ đành để hắn đi cùng.

Trong nhà cô có một hộp thuốc lớn, khác với hộp thuốc ở những gia đình bình thường, hộp thuốc của cô to hơn, đầy đủ hơn, gần như có thể sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.

Khi Mạnh Duy Ninh mang hộp thuốc ra, Phục Minh không khỏi ngạc nhiên: "Chị dâu, chị cũng mở phòng khám tại nhà à?"