Chương 19

"Để đề phòng thôi, thỉnh thoảng trong tiểu khu có chuyện thì tôi giúp một chút."

Bố Mạnh Duy Ninh là một trung y, từ nhỏ cô đã mưa dầm thấm đất, bản thân cô cũng y học nên đã tìm tòi học hỏi, cô cũng học được một số kiến

thức về Tây y, biết cách kết hợp giữa y học Trung Quốc và y học Phương Tây.

Bố cô từng nói, vạn vật tồn tại trên đời đều có lý do của nó, mặc dù Trung y có lịch sử lâu đời nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của Tây y, nhất định phải tìm được cái tinh túy ở trong, kết hợp cả hai với nhau mới có thể nâng cao hiệu quả.

Mặc dù mọi người thường đặt Trung y và Tây y đối lập nhau, như thể hai phương pháp này không thể tồn tại cùng nhau, nhưng vì lời dạy của bố cô, cô chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Học y chỉ là để cứu người, không vì bất kỳ thành tựu và danh tiếng gì khác, chỉ cần có thể giúp đỡ người khác bằng toàn bộ khả năng của mình, đó cũng chính là toàn bộ ý nghĩa của việc học y.

Những đạo lý này sớm đã thấm nhuần trong Mạnh Duy Ninh từ khi cô còn là một đứa trẻ, cô vẫn luôn ghi tạc chúng trong đáy lòng.

Cô sẽ tiếp tục nghiên cứu kiến

thức y học, chỉ để có thể giúp đỡ nhiều người hơn.

“Đưa tay ra.” Mạnh Duy Ninh cầm một chiếc tăm bông vô trùng, giọng điệu rất công thức.

Phục Minh ngoan ngoãn đưa tay ra để Mạnh Duy Ninh xử lý vết thương, lần này, hắn không đề nghiu cô ấn tay mình vì sợ đau nữa.

Mạnh Duy Ninh cúi đầu sát trùng cẩn thận cho hắn, băng vết thương lại lần nữa, cuối cùng nói: “Tôi kê ít thuốc bắc cho cậu uống, cậu cẩn thận một chút, đừng đυ.ng vào nước nữa, nếu không thì tay cậu không còn đâu, nghiễm trùng không phải chuyện nhỏ!"

Trước nay Phục Minh chưa bao giờ thấy giọng nói của cô nghiêm túc như vậy, hắn chỉ ngoan ngoãn đáp lại như một học sinh tiểu học: "Em hiểu rồi, bác sĩ Mạnh."

Mạnh Duy Ninh lười nói nhảm với hắn, cô cúi đầu nhìn hộp thuốc to tướng của mình. Một lúc sau, cô cầm lấy vài thứ rồi đến tủ thuốc bắc trong nhà, tìm tìm một hồi, cô bỏ mấy gói thuốc bắc vào túi, quay sang nói với Phục Minh: "Sắc trước khi ăn, sáng một lần tối một lần, đừng cho đường."

“Dạ được."

Thấy hắn ra vẻ đã nhớ kỹ, Mạnh Duy Ninh đi lấy hộp thuốc cho hắn.

Cô ngồi xổm ở đó, thu dọn đồ đạc, lúc đóng hộp lại nghĩ ra một vấn đề: "Vừa nãy sao cậu không kêu đau?"

Đáng lẽ phải đau hơn ngày hôm qua mới đúng.

Vẻ mặt Phục Minh đột nhiên trở nên vừa vô tội lại vừa nhẫn nhịn, dáng vẻ trông như rất đau đớn nhưng lại rất mạnh mẽ, cố gắng nhịn cơn đau: “Em thấy chị tức giận nên không dám kêu đau, sợ chị sẽ khó chịu rồi xiên em mất."

Mạnh Duy Ninh: "..."

Cô không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu đặt chiếc hộp trở lại rồi đứng dậy nói: "Tôi đưa cậu xuống."

"Không cần đâu, em biết đêm nay rất phiền cho chị dâu rồi, vì thế em tự đi xuống là được. Mặc dù đây là lần đầu tiên em tới đây, không quen đường lắm, nhưng cũng không sao cả, em đi theo hướng dẫn hoặc đi vài ba vòng là được."

Phục Minh ôm túi đựng thuốc bắc vào trong ngực, chân thành nói: "Chị dâu, chị ngủ sớm đi, em thân là đàn ông sức dài vai rộng, sẽ không ai bắt nạt em đâu."

Mạnh Duy Ninh: "... Vậy để tôi đưa cậu ra ngoài."

Phục Minh gật đầu: "Vậy làm phiền chị dâu."

"..."

Cuối cùng, cô vẫn đưa Phục Minh ra đến cổng tiểu khu, khi cô quay lại nhà, Mạnh Duy Ninh mới sực nhớ ra: Ngay từ đầu Phục Minh đã nói cô chạy đi chạy lại rất phiền, hơn nữa con gái đi một mình vào ban đêm không an toàn, nhưng kết quả là bây giờ không phải cô vẫn đang chạy đi chạy lại sao?

Mạnh Duy Ninh giơ tay đè lên chán, cả người mệt nhừ, lười suy nghĩ tiếp.

Cô vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì Phục Minh gọi điện.

Mạnh Duy Ninh còn tưởng rằng mình quên cái gì, Phục Minh liền hỏi cô: "Chị dâu, con gái đến tháng không đều thì chữa thế nào?"

Cô sững người một lúc rồi quay lại: "Còn tùy vào tình trạng cụ thể, cơ địa mỗi người không giống nhau, thế nên phải đúng bệnh mới kê được thuốc."

"Khi nào thì chị dâu rảnh? Em muốn dẫn em gái em đi xem thử."

"...Tôi không phải bác sĩ phụ khoa."

"Chị dâu biết chữa đúng không?"

"...Thực ra cũng."

"Vậy thì tốt, để người khác khám em không yên tâm, hơn nữa em gái em là con gái, em sợ nó gặp nam bác sĩ sẽ ngại."

"Phụ khoa cũng có bác sĩ nữ, tôi có thể giới thiệu họ cho câuh." Mạnh Duy Ninh đang định cho hắn danh thϊếp, Phục Minh lập tức nói: "Em nghĩ tốt hơn hết vẫn để chị đi, em đang lái xe nên không có thời gian nói chuyện, chị đi ngủ sớm một chút, chúc ngủ ngon."

Mạnh Duy Ninh còn chưa kịp nói thêm gì, đầu dây bên kia trực tiếp cúp.

Mạnh Duy Ninh cầm điện thoại và sững sờ một lúc lâu.