Chương 20

Nam Ninh thị gia đình giàu số một Phục gia

"Đây là mùi gì vậy? Sáng sớm có người bỏ khí độc vào nhà à?"

Phục Minh Hàm, đại tiểu thư của Phục gia, nhăn chiếc mũi thanh tú một bên vừa đi về phía nguồn "khí độc" một bên vừa chửi rủa.

Phục Minh cầm một chiếc quạt đuôi mèo nhỏ, ngồi trên ghế nhỏ thổi lửa, rất nghiêm túc.

Trong chiếc nồi đất nhỏ trên bếp, bọt sủi lên, mùi thuốc bắc từ bên trong nồi truyền tới.

Lúc Phục Minh Hàm lần theo mùi hương tìm tới, thì cô ấy nhìn thấy chính là một màn như vậy.

"Ồ, tôi còn tưởng ai? Hoá ra là anh?"

Phục Minh Hàm trợn mắt

"Anh ở đây làm gì mà gây ô nhiễm môi trường, chẳng lẽ là muốn đầu độc người?"

Phục Minh lười nói chuyện với cô ấy, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm lọ thuốc nhỏ của mình.

Phục Minh Hàm từ nhỏ đã là một tiểu thư được cưng chiều, trước đây cũng không có người dám coi thường cô ấy như vậy, Phục Minh Hàm liền trong nháy mắt nổi giận, chạy tới hai bước, tức giận hỏi:

"Sao anh lại phớt lờ tôi?"

Vài giây sau, Phục Minh thản nhiên liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại cúi đầu, vẫn không trả lời.

"A!"

Phục Minh Hàm tức giận dậm chân tại chỗ, đi vòng qua Phục Minh cùng lọ thuốc nhỏ của hắn, vòng qua vòng lại

"Đồ ngốc, sao dám không để ý đến bổn tiểu thư, đợi tôi nói cho bố biết!"

“Ồ.”

Phục Minh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ phát ra được một chữ.

"Hừ!"

Phục Minh đại khái đã quen kiêu ngạo như thế, cho nên mặc dù chỉ trả lời một chữ, Phục Minh Hàm tựa hồ cũng đã bớt tức giận một ít.

Cô ấy quỳ xuống nhìn lọ thuốc nhỏ của hắn, tò mò hỏi:

"Anh đang làm gì vậy? Anh bị ốm hả?"

"Ừm."

"Có chỗ nào không thoải mái? Trong nhà có bác sĩ, anh không đi khám đi, lại trốn ở đây nấu thứ thuốc cổ truyền lào lao này? Uống say đến chết muốn bonn ta nhặt xác anh!”

Những lời này tràn đầy khinh thường và bôi nhọ vị thuốc trước mặt, Phục Minh nhướng mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn Phục Minh Hàm.

Có sự không hài lòng và cảnh báo trong cái nhìn này.

Phục Minh lúc không cười rất nghiêm túc, nhìn rất khó chịu, nhất là nhìn người ta bằng ánh mắt như vậy càng đáng sợ hơn.

Từ khi đến Phục gia, tuy rằng hắn có vẻ không hòa hợp với mọi người, nhưng hắn cũng không có nhiều mâu thuẫn với người khác, huống chi là nhìn bọn họ như thế này, cho nên đây là lần đầu tiên Phục Minh Hàm nhìn thấy hắn trông như thế này, cô ấy lập tức sợ hãi.

Dù là ở nhà cô ấy, cô ấy biết Phục Minh không dám làm gì mình, nhưng Phục Minh Hàm vẫn sợ hãi, lắp bắp:

“Tôi, tôi làm vậy là vì lợi ích của anh.”

“Không cần, mời cô đi.”

Phục Minh lạnh lùng nói.

"Đây là nhà của tôi! Tại sao anh lại bảo tôi rời đi? Tôi muốn ở đây, anh không có tư cách đuổi tôi đi!"

Phục Minh Hàm khịt mũi:

"Rõ ràng ở nhà có dì, lại có nhiều bếp lò như vậy, anh lại muốn ở đây đốt củi để nấu thuốc ở đây tạo ra một bầu không khí ngột ngạt!”

"Ồ."

"Anh!"

Phục Minh Hàm bị phản ứng lạnh lùng của hắn kí©h thí©ɧ đến nói lắp ba lắp bắp:

"Anb uống đi! Tốt nhất là bị trúng độc chết càng sớm càng tốt!"

Nói xong, cô ấy trừng mắt nhìn Phục Minh, tức giận bỏ đi.

Phục Minh không bị cô ấy ảnh hưởng chút nào, cầm khăn mở nắp nhìn xem, gần xong liền lấy chiếc nồi đất nhỏ xuống, tắt lửa.

Đây là thuốc đông y mà Mạnh Duy Ninh kê cho hắn, hắn muốn tự mình nấu ra, cũng không muốn đưa cho người khác.

Hắn không thể tin tưởng bất cứ ai trong Phục gia này, không ai có thể chạm vào những gì Mạnh Duy Ninh đưa cho hắn.

-

Trong bữa sáng, Phục Minh đến muộn, mọi người đợi hắn mà không động đũa.

Đây là quy định của Phục gia, chỉ khi mọi người có mặt mới được động đũa, nếu không sẽ bị khiển trách.

Phục Minh Hàm vừa nhìn thấy Phục Minh, toàn thân đều có cảm giác kỳ lạ, không khỏi cảm thấy kỳ lạ:

"Uống thuốc xong rồi à? Không phải bị trúng độc chết sao?"

“Hàm Hàm!”

Phục Hàm cảnh cáo hét lên:

“Buổi sáng đừng nói nhảm.”

“Hừ!”

Phục Minh Hàm bằng ánh mắt không phục nhìn Phục Minh:

“Vốn dĩ chính là sáng sớm trốn trong sân đun một ít thuốc, không có nhờ các dì ở trong nhà giúp đỡ, ai biết hắn đang làm gì.”

“Không khỏe à?”

Phục Hàm hỏi Phục Minh:

“Để bác sĩ ở nhà khám cho con.”

“Không, tôi đã xem qua rồi.”

Phục Minh phản ứng rất lạnh lùng, cầm lấy khăn mặt lau tay.