Chương 4: Thì ra là hắn

Mạnh Duy Ninh ngước mắt lên, đúng lúc đó, ánh đèn màu của quán bar tình cờ vụt sáng, bóng dáng của người đàn ông tương lai trở nên mờ ảo.

Ánh đèn có chút chói mắt, cô theo phản xạ lấy tay che, nheo hai mắt lại, khi hai mắt mở ra lần nữa thì ánh đèn kia đã chuyển sang chỗ khác.

Một bóng dáng xuất hiện trong tầm mắt.

Bờ vai rộng, chiếc eo hẹp, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình.

Lông mày đen nhánh, đôi mắt sắc sảo, thoạt nhìn có vẻ không có dấu vết của sự ấm áp.

Đường nét trên khuôn mặt cương nghị và rõ nét, sống mũi cao như được chạm khắc cẩn thận bằng dao khắc.

Khóe miệng hắn ánh lên một nụ cười nhẹ, không rõ ràng lắm.

Mạnh Duy Ninh hơi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của hắn.

Không ngờ hắn cũng đánh giá mình.

Bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy trong mắt hắn cuồn cuộn một loại sóng ngầm không nhìn rõ.

Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, khi Mạnh Duy Ninh cố nhìn cẩn thận lại thì lại không thấy gì cả.

"Trên đường bị kẹt xe nên tôi đến muộn."

Người vừa tới nói, sau đó bước tới, vỗ vỗ vai Chu Hải, hai người ngồi xuống đối diện với Mạnh Dut Ninh.

Hắn là người cuối cùng đến, tự nhiên ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người hắn, trong đó bao gồm cả Mạnh Duy Ninh.

Cô mơ hồ cảm thấy trên người hắn toát ra một loại khí chất cổ.

“Đã đến muộn rồi thì tự phạt mình ba ly đi.” Trì Hành cười với hắn, sau đó chỉ vào Mạnh Duy Ninh: “Đây là vợ anh, cậu gọi là chị dâu.”

Phục Minh dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mạnh Duy Ninh và lịch sự gọi: "Chị dâu."

Mạnh Duy Ninh hào phóng đáp lại: "Xin chào."

“Uống rượu uống rượu, tự phạt ba ly, không được thiếu một ly!” Chu Hải cầm ly rượu, liên tục hét lên.

Khóe miệng Phục Minh nở một nụ cười, hắn đưa tay đón lấy ly rượu.

Mạnh Duy Ninh không ngừng nhìn hắn, khi hắn vừa nâng ly rượu lên, cô liền nhìn thấy chiếc nhẫn đồng trên ngón trỏ có đính hoa sơn chi.

Là người đàn ông kỳ quái trên chiếc Maybach kia sao?

-

Mạnh Duy Ninh chỉ nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cô cũng không cảm thấy có hứng thú với hắn.

Trì Hành rất thích kết bạn, chỉ cần anh ta thấy người này không tệ gọi là anh em. Ngần ấy năm qua, anh ta có rất nhiều anh em, nhưng những người thường xuyên liên lạc thì chỉ có mấy người.

Nhưng, có một chút kỳ lạ.

Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không, nhưng mỗi lần Mạnh Duy Ninh vô tình ngước mắt lên, cô luôn có thể phát hiện ra ánh mắt của Phục Minh đang nhìn mình, nhưng khi cô nhìn lại hắn, hắn lại cùng mọi người trò chuyện cười đùa, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.

Cảm giác đó ngắn ngủi như một ảo ảnh.

Cô ngồi một lúc, tiếng nhạc ồn ảo và ánh đèn của quán bar khiến cô cảm thấy chóng mắt, vì vậy, Mạnh Duy Ninh ghé vào tai Trì Hành thì thầm: “Em đi vệ sinh.”

Trì Hành khẽ ừ một tiếng, Mạnh Duy Ninh liền xách túi rời đi.

Nhà vệ sinh ở đây rất yên tĩnh, nhưng cũng không mấy sạch sẽ, người hút thuốc, người hôn môi tán tỉnh, có vẻ như đây là nơi để yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Mạnh Duy Ninh không muốn quay lại nhanh như vậy, rửa tay xong, men theo lối đi nhỏ bên cạnh, cô đi ra ngoài định ra ban công hít thở không khí trong lành.

Trên ban công cũng có người, đối phương quay lưng về phía cô, tay đặt trên lan can.

Bầu trời pha ánh vàng cam, ánh chiều tàn xa vời vợi, mặt trời đỏ ửng lặn phía xa, một nửa khuất sau dãy núi, một nửa rơi xuống bên tai người đứng ở ban công, khung cảnh này rất giống một bức tranh sơn dầu mà cô từng xem.

Hoàng hôn rực rỡ cùng ánh chiều tàn chỉ dùng làm nền, bóng người cô đơn lại hao gầy mới là thứ thu hút sự chú ý.

Gió đêm lạnh lẽo thổi qua làm quần áo của đối phương phồng lên, không trung phát ra âm thanh vi vυ"t.

Đại khái là do dùng lực chống lên lan can nên hai bắp tay của người đàn ông căng lên, từng bắp thịt rắn chắc, thoạt nhìn trông rất gợi cảm.

Mạnh Duy Ninh nghĩ nghĩ, cánh tay người này nếu lăn kim sẽ rất thoải mái, nhưng khi cô mải suy nghĩ, người đàn ông kia lại bất ngờ quay người lại.

Bốn mắt chạm nhau, Mạnh Duy Ninh sững sờ trong giây lát.

Để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, cô đành lên tiếng trước: "Là cậu à, Phục Minh."

Phục Minh dựa lưng vào ban công, hắn chống khuỷu tay lên lan can một cái mệt nhoài, hai mắt nhìn cô rồi cười.

Không giống như trước đó, nụ cười này rõ hơn rất nhiều.

“Chị dâu.” Hắn gọi một tiếng.

“Ừ.” Mạnh Duy Ninh nhẹ nhàng đáp lại.

"Chị đã từng đến Tây Bắc chưa?"

Mạnh Duy Ninh không ngờ hắn lại hỏi câu này, bởi vì nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Đáng nhẽ hắn không nên nói những chuyện như thế này với cô mới đúng.

Nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn trả lời: “Bảy năm trước, tôi và bố lên Tây Bắc khám bệnh từ thiện”.

Có thể thấy hàng mi dài của hắn khẽ rũ xuống, nhưng giây sau, hai mắt lại ẩn giấu một nụ cười nhẹ.