Chương 44

Cô có làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ chỉ có bằng bàn tay, ngũ quan hoàn mỹ động lòng người, ăn mặc lộ tề đai đeo,cái váy ngắn vừa vặn che khuất được cái mông, váy màu rượu đỏ,mái tóc quăn, đôi mắt trắng tuyệt đẹp, một đôi mắt đào hoa, từ trên xuống dưới đều hấp dẫn người khác.

Tóm lại, người này đẹp một cách hấp dẫn, mang theo vẻ đẹp sắc nét.

Tiểu Trịnh trong phút chốc, nghĩ tới Mạnh Duy Ninh.

Hai người đều cực xinh đẹp, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.

Một người khí chất thanh lãnh, giống bạch sơn trà hoa sơn chi, làm người khác có cảm giác chỉ có thể thưởng thức vẻ đẹp từ xa, nhưng lại xúc động mà muốn tới gần.

Một người lại có hơi lạnh, giống hoa hồng đỏ mang theo nét bí ẩn, rõ ràng nhìn liền biết không nên chạm vào, lại như cũ làm người khác nhịn không được mà muốn tới gần.

Tiểu Trịnh nhìn nhìn đôi mắt Phục Minh nhìn chằm chằm vào mỹ nhân, vuốt cằm yên lặng tự hỏi, xem ra, Minh ca quả nhiên thích những người phụ nữ như này?

Phục Minh ngửa đầu uống một ngụm bia lớn, cúi đầu dùng tay nhéo lon bia xoa xoa miệng, khóe miệng nhẹ nhàng kéo kéo, đứng đến: “Cân nhắc nặng nhẹ,để ý đến chỗ đó, đừng để xảy ra chuyện gì,những chuyện khác không cần phải xen vào.”

“Được rồi!”

Tiểu Trịnh xoa tay hầm hè, chuẩn bị giúp ông chủ đến gần đoạt mỹ nhân.

Quan sát đến cùng,không thấy gì Phục Minh buông bia xuống, chuẩn bị lên lầu để ngủ ngon một giấc, bỗng nhiên bên kia truyền đến một trận xôn xao.

Phục Minh dừng lại bước chân, ngước mắt hướng bên kia nhìn lại, mấy người đàn ông bắt chuyện với mỹ nữ kia, dùng thủ đoạn, kêu cô uống thêm hai ly.

“Minh ca ——”

Phục Minh nâng nâng thủ đoạn, “Chờ một chút.”

Tiểu Trịnh đành phải đem lời nói định nói nuốt trở lại trong bụng, lẳng lặng quan sát đến động tĩnh bên kia.

“Một lúc nữa thôi bạn trai tôi liền sẽ tới đây, các ngươi mau buông tay ra, bằng không anh ấy sẽ đánh các ngươi.”

“Em xinh đẹp như vậy,bạn trai còn bỏ lại em,để một người như em tới nơi này một mình?”

“Anh thì biết cái gì, tôi chính là muốn tới nơi này……”

Lời còn chưa dứt,cánh cửa bị đạp bay,liền thấy một người nhanh chóng xông vào trong.

Phục Minh sửng sốt, Tiểu Trịnh lập tức kinh ngạc nói: “Kia không phải Trì ca sao?”

Mới vừa nói xong, liền thấy Trì Hành đi vọt qua, đẩy mấy người đàn ông chung quanh mỹ nữ ra, một tay ôm mỹ nữ kia thật sâu vào trong lòng ngực mà che chở.

Mỹ nữ một phen kinh hãi, lại lộn đà kêu: “A Hành.”

“Anh ở đây.”

Bị đẩy ra những người đàn ông đó không phục, ồn ào muốn bước tới xô đẩy Trì Hành, bị Trì Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái, liền lạnh đến run người mà ngậm miệng lại.

“Đây là Mộ thiếu……” Có người nhỏ giọng nhắc nhở.

Đám người mới mau tản ra.

Trì Hành đem mỹ nữ kia kín mít lại tận tâm cẩn thận mà che chở hướng ra bên ngoài quán bar mà đi, thế nhưng vẫn luôn không chú ý tới ánh mắt của Phục Minh vẫn luôn chưa từng rời mắt khỏi hai hai người họ.

“Đây là……” Tiểu Trịnh cả người đều nhìn đến choáng váng. Phục Minh nhướng mày, thế nhưng khóe miệng đều không nhịn được mà mỉm cười trên môi.

-

Ngày hôm sau buổi tối Trì Hành lại lần nữa tới quán bar, bất quá chỉ có một mình hắn tới.

Phục Minh nhìn nhìn hắn từ phía sau, chiếu cố hắn ngồi xuống, thuận miệng hỏi đến: “ hôm nay Trì ca như thế nào lại chỉ một mình tới đây?”

“Trong lòng phiền muộn.” Trì Hành nói rồi lấy ra điếu thuốc cúi đầu, ngậm thuốc vào miệng.