Chương 45

Phục Minh đúng lúc đưa bật lửa lên, giúp hắn châm lửa, thiện giải nhân ý hỏi: “Làm sao vậy, cùng nhau nói chuyện?”

Trì Hành trầm mặc trong chốc lát, híp híp mắt thở dài, một lúc sau mới nói ra được “Bạn gái cũ đã trở lại.”

Đơn giản sáu chữ, Phục Minh nháy mắt trong đầu đã hiện ra một cảnh tượng.

Ba chữ bạn gái cũ này, đều là tràn đầy chuyện tình cảm xưa.

Phục Minh mím môi, áp chế muốn cong nhẹ khóe miệng, nỗ lực nhíu nhíu mày, trong giọng nói để lộ ra vài phần quan tâm: “Anh cùng chị dâu không phải muốn kết hôn sao?”

“Ừm.” Tựa hồ đây mới là vấn đề mấu chốt, Trì Hành bực bội mà xoa xoa giữa mày, vành mắt chung quanh nhợt nhạt, nhìn qua là biết hắn không ngủ ngon, “Tôi chỉ nghĩ cùng em ấy kết hôn.”

“Ai?”

Trì Hành nhìn Phục Minh liếc mắt một cái, “Đương nhiên là chị dâu của cậu.”

“Vậy anh phiền cái gì?”

“Bạn gái cũ quá chân ái, nhưng là cô ấy quá mê chơi, không thích hợp để kết hôn.” Trì Hành bưng ly rượu Tiểu Trịnh mới để ở bàn uống từng ngụm rượu một, hét to, “Cô ấy đột nhiên trở về, tôi quên không được.”

Phục Minh: “……”

Thật đúng là anh không chút nào che giấu cái gì.

“Có thể là tôi lâu lắm rồi không làm,” không chờ Phục Minh đáp lại, Trì Hành bỗng nhiên lại mở miệng, “Tối hôm qua hơi kém không kiềm chế được bản thân, cô ấy eo nhỏ khuôn mặt rất hấp dẫn.”

Phục Minh: “……”

“Cậu nói xem, như thế nào có người so với tôi còn mê chơi?” Trì Hành bang một chút đem ly rượu hướng trên bàn một chỗ, “Không được, tôi phải trở về tìm chị dâu cậu ngủ một giấc đi.”

Phục Minh: “……?!”

Mẹ ngươi ngươi phiền liền phiền, đừng trêu chọc ta tương lai phải lấy vợ!

Mắt thấy Trì Hành đã từ trên sô pha đứng lên phải rời khỏi, Phục Minh lập tức đi nhảy theo dựng lên bắt lấy hắn: “Trì ca, đừng xúc động.”

“Xúc động? Tôi đều phải kết hôn ngủ một giấc có cái gì mà xúc động?” Trì Hành nhíu mày ném tay Phục Minh ra, “Phiền thật, đừng chọc đến tôi.”

Trì Hành đi nhanh đi ra ngoài, Phục Minh theo ở phía sau, trong đầu không ngừng tưởng tượng kế sách.

Hắn đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng đột nhiên ở đâu ra, bạn gái cũ lại đột nhiên xuất hiện,có quỷ mới biết!, quấy rầy hết kế hoạch của hắn.

“Trì ca, anh uống rượu, đừng lái xe.” Phục Minh một bên khuyên Trì Hành, một bên nhìn về phía dòng xe cộ xuyên qua trên con đường, “Tôi cho ngươi kêu xe đưa anh về.”

Dứt lời, không đợi Trì Hành phản ứng bất luận làm ra cái gì, hắn liền trực tiếp nhằm về phía bên đường.

Bất quá chính là trong nháy mắt, thậm chí không ai thấy rõ, Phục Minh liền ngã trên mặt đất che lại chân, thần sắc trên mặt thống khổ.

Do rượu máu nóng vừa mới lan rộng khắp cơ thể, chưa kịp phản ứng nháy mắt Trì Hành liền thanh tỉnh, vội vàng chạy tới đem cậu nâng đỡ dậy.

“Đυ.ng vào” Phục Minh tài xế kia cũng từ xe chạy xuống xe hướng tới Phục Minh thời rõ ràng thấy cậu cố tình chặn trước xe, trong miệng nhỏ giọng nhắc mãi: “Cũng không phải cụ ông a……”

Như thế nào còn muốn ăn vạ?

“ Mắt của ông để trên mông hả? Có biết hay không biết lái xe!” Trì Hành tóm được người nọ liền mắng.

Phục Minh vẫy vẫy tay, rộng lượng mà nói: “Là tôi không cẩn thận, ông đi nhanh đi.”

Lại đối Trì Hành nói: “Lại phải làm phiền Trì ca đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra rồi.”

“Phiền cái gì mà phiền.Cậu chờ chút tôi gọi xe.”

“Nếu không thì liền ngồi xe tôi đi.” Tài xế kia thấy Phục Minh dễ nói chuyện như vậy, nháy mắt liền cảm động cực kỳ, chủ động xin ra trận.