Chương 46

“Cũng tốt, vậy phiền toái cho ông rồi.” Phục Minh nhìn tài xế thành khẩn nói lời cảm ơn.

Trì Hành không kiên nhẫn nói: “Lão gà này đυ.ng phải cậu, cậu còn nói lời cảm ơn, hay là đầu óc của cậu cũng bị đâm hỏng rồi.”

“Không có việc gì cả, Trì ca.”

Trì Hành thấy Phục Minh hoàn toàn không so đo, cũng liền lười không nói cái gì nữa.

Tóm lại, bởi vì Phục Minh chân bị thương, một giấc ngủ của hắn, rốt cuộc là không ngủ được.

-

Mạnh Duy Ninh nhìn di động đi đi lại phía trên không có ai nghe một lần gọi mười mấy cuộc điện thoại, lại nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn là không suy nghĩ cẩn thận, vì cái gì mà Trì Hành không nghe điện thoại của cô.

Nếu không phải hắn tối hôm qua gửi tin nhắn qua WeChat nói có việc gấp , cô thật đúng là sẽ lo lắng hắn cho rằng lúc hắn mua cơm cho cô trên đường đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hôn lễ chỉ còn ba ngày nữa, hắn sẽ không đột nhiên lại không nghĩ đến chuyện kết hôn?

Thiệp mời đều đã phát ra ngoài……

Mạnh Duy Ninh thở dài, như vậy lần đầu cảm thấy mệt mỏi.

Thực tế, kết hôn thật sự không đơn giản như trong tưởng tượng của cô.

Phòng tân hôn đã bố trí tốt, chỉ còn liền chờ người có phúc khí của phô tân giường.

Mạnh Duy Ninh nhìn nhìn nệm trống rỗng, cảm thấy không quá đẹp mắt, cố ý từ tủ quần áo lấy ra một bộ chăn nệm mới đi tới trải lên.

Trưng bày ổn thỏa xong,cô đưa tay xoa xoa lên men eo, lui lại mấy bước, xa xa nhìn nhìn, chỉnh gian phòng ngủ được cô sắp xếp thật sự có hơi thở của hôn sự.

Mặc kệ thế nào, cả đời chỉ có một lần, Mạnh Duy Ninh vẫn là nhịn không được có chút xúc động.

Cô nhớ tới cha mẹ mình, nhịn không được chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại yên lặng ở trong lòng nhắc mãi: “Ba mẹ, qua mấy ngày nữa, con liền phải gả cho A Hành, hai người cũng có thể yên tâm, Ninh Ninh về sau sẽ có A Hành bảo vệ, nhất định mỗi ngày qua đi đều sẽ sống trong hạnh phúc.”

Đôi mắt cô đột nhiên bị bịt kín bằng một đôi tay, Mạnh Duy Ninh mở mắt ra, chỉ có thể xuyên thấu qua khe hở ngón tay thấy vài điểm ánh sáng.

“A Hành.” Nàng nhẹ giọng kêu.

Trì Hành cười rộ lên, thu hồi tay, hướng trong phòng nhìn thoáng qua, hỏi đến: “em đã hứa nguyện điều gì vậy?”

“Như thế nào mà không nghe điện thoại của em?” Mạnh Duy Ninh nhịn không được có điều oán giận, “anh cho em đánh thật nhiều.”

Kỳ thật cô rất ít khi đối với hắn có giận hờn điều gì, bởi vì không có gì chờ mong. Cho dù có một chút giận dỗi, cũng sẽ không biểu đạt ra ngoài.

Khác với bây giờ cô trực tiếp thể hiện sự giận dỗi, nguyên nhân có lẽ là do sắp kết hôn, cho nên cô không khống chế không được sự giận dỗi trong lòng, liền quản hắn một chút.

“Có một chút việc vội.” Trì Hành ánh mắt trốn tránh một chút, làm bộ xem trong nhà bố trí, nói sang chuyện khác, “Em vất vả rồi bảo bối, căn phòng trang trí rất đẹp.”

“Còn tốt, rốt cuộc cả đời cũng chỉ có lúc này đây.” Hắn nói sang chuyện khác, Mạnh Duy Ninh cũng liền không hề nắm không bỏ.

“Ngày hôm qua anh không ăn cơm sao?”

“Ân,dì Mạc một lúc lẽ sẽ lại đây, vừa lúc không ăn cơm, chúng ta cùng nhau đi ăn.”

“Vậy là tốt rồi.”