Chương 7

Trong chốc lát, phòng bệnh vốn còn yên tĩnh lại náo nhiệt trở lại, sau khi xem hai người kia đánh nhau xong, những người ngoài cửa có vẻ như còn có chút kích động.

"Chết tiệt, ở đâu ra khỏe như vậy?"

"Người này thật sự là không sợ chết, nếu như bị kiện thì sao?"

"Đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, người không kiêu ngạo lãng phí tuổi trẻ!"

“Lời này nói như vậy sao?"

...

Cùng lúc đó, âm thanh bàn tán của đám đông ngoài cửa truyền đến tai cô, Mạnh Duy Ninh nhìn thấy một người đàn ông.

Người đàn ông quay lưng về phía cô, dùng một tay ấn vào lưng người phụ nữ, tay kia bóp cổ người đàn ông rồi ép họ vào tường thật chặt khiến cả hai bị khống chế không thể cử động được.

Đại khái là bởi vì tư thế này làm cho người ta quá khó chịu, vì thế cả người đàn ông và người phụ nữ kia đều rêи ɾỉ oai oái rồi bắt đầu chửi bới, nhưng người đàn ông kia lại không thèm để ý.

Cùng lúc đó, phía xa xa ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Phương: "Xin mọi người đường nhường đường!"

Những người đứng xem ở cửa dần dần lùi ra để nhường chỗ, Tiểu Phương cùng hai nhân viên bảo vệ vội vã đi vào, sau đó vội vàng hỏi Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi đến rồi, họ đâu?"

Ánh mắt Mạnh Duy Ninh hướng đến người đàn ông kia, Tiểu Phương nhìn theo ánh mắt cô, lập tức cao giọng nói: "Là ba người bọn họ, đưa bọn họ đi đến chỗ viện trưởng!"

Người phụ nữ kia im lặng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục vùng vẫy rồi hét lên "Buông ra! Ông đây có thể kiện mấy người!"

Người đàn ông đang chế trụ anh ta không thèm để ý, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt với những đường nét cực kì nổi bật, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc: "?"

Có vẻ như hắn cảm thấy khó hiểu khi Tiểu Phương nói muốn đưa cả ba người họ đi.

Tiểu Phương nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Mạnh Duy Ninh, cẩn thận hỏi lại để xác nhận: “Bác sĩ Mạnh, anh chàng đẹp trai này…”

Chẳng lẽ cũng tới gây sự sao?

Mạnh Duy Ninh liếc nhìn Phục Minh-người không biết vì sao lại xuất hiện ở đây và Phục Minh cũng tình cờ nhìn cô.

Khác với cái kiểu ấn người ta vào tường đến mức không thể động đậy, khi hắn nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Phục Minh đã buông tay ra, giao hai người kia cho bảo vệ rồi nói với Tiểu Phương: "Chị y tá, tôi tình cờ đi ngang qua rồi vào giúp."

Tiểu Phương bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe của cô ấy ngượng ngùng nhìn hắn, lắp bắp nói: "Chuyện này, hóa ra là vậy, tôi trách nhầm cậu rồi."

Nói xong, Tiểu Phương lại quay sang nói với bảo vệ: "Chúng ta nhanh đi tìm viện trưởng thôi."

Một người trong số nhân viên bảo vệ gật đầu, khi đang định đưa mọi người đi thì bất ngờ, người phụ nữ kia nhân lúc nhân viên bảo vệ mất cảnh giác liền thoát khỏi tay anh ta, sau đó lao tới tóm lấy cánh tay của Phục Minh và cắn một cái.

"Xì..."

Một luồng âm thanh kìm nén vang lên.

Mọi người đều không kịp chuẩn bị trước, kể cả Phục Minh.

Như muốn ăn thịt người, cô ta dùng hết sức lực, như muốn cắn đứt miếng thịt trên cánh tay Phục Minh.

Đám người xem kịch lại bắt đầu xì xào bàn tán: "Hóa ra người phụ nữ này cũng bị điên."

Trái tim của Mạnh Duy Ninh lỡ một nhịp, ngay sau đó, cô vừa lao về phía trước vừa hét lên: "Giữ cô ta lại!"

Người phụ nữ kia thực sự tàn nhẫn, Mạnh Duy Ninh không thể tự mình kéo cô ta ra, thế nên phải nhờ bảo vệ mới lôi cô ta ra được khỏi Phục Minh.

Trên tay Phục Minh có một vết cắn rất sâu, ngay tức khắc, máu liền chảy ra, khoảnh khắc đó, mặt hắn có chút tối.

“Máu, cần khử trùng cầm máu gấp.” Mạnh Duy Ninh nói, sau đó, cô nắm lấy cổ tay Phục Minh kéo về phía bàn tư vấn.

Từ đầu đến cuối, Phục Minh vẫn luôn im lặng, thậm chí hắn không ậm ừ lấy một tiếng mà chỉ cúi đầu đi theo cô, trên môi nở một nụ cười nhạt.

Khi Mạnh Duy Ninh quay đầu lại nói: “Ngồi xuống trước đi”, nụ cười trên khóe miệng hắn mới nhanh chóng biến mất, hắn khẽ nhíu mày, giống như đang cố nhịn đau.

“Đau lắm đúng không?” Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút áy náy, “Cậu cố gắng chịu đau một chút, tôi đi lấy đồ.”