Chương 8

Tiểu Phương nhìn Phục Minh, bất đắc dĩ nói với Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi dẫn họ đi trước nhé?"

"Được rồi, làm phiền cô rồi!"

Tiểu Phương trả lời: "Không sao, không sao."

Nói xong, Tiểu Phương sơ tán những bệnh nhân đang hóng chuyện xung quanh hiện trường: "Mọi người đừng lúc nào cũng tụ tập. Lỡ như có người mắc bệnh truyền nhiễm, lây nhiễm chéo thì rất nguy hiểm!"

Không biết có phải bị lời nói của Tiểu Phương dọa sợ hay không, nhưng những người hóng chuyện xung quanh cũng dần dần giải tán.

Cũng có người nán lại hỏi: "Vậy bao giờ tôi mới được khám bệnh, tôi đăng ký số rồi!"

Mạnh Duy Ninh cầm thuốc khử trùng iodophor vừa tìm được trong tay, miệng an ủi bệnh nhân: "Xin lỗi mọi người, xin mọi người chờ một chút, để tôi khử trùng cho cậu ấy trước."

Phục Minh ngồi trước bàn tư vấn của Mạnh Duy Ninh, hắn đặt cánh tay bị cắn lên chiếc gối nhỏ trên bắt mạch của cô, thấy cô cúi đầu sát trùng cho mình, đột nhiên nói: “Chị dâu.”

Mạnh Duy Ninh nghi ngờ liếc hắn một cái, "Làm sao vậy?"

“Chị nhẹ một chút, em sợ đau.” Phục Minh cau mày, dáng vẻ trông như đang đối mặt với kẻ thù.

"...?"

Tay cầm tăm bông của Mạnh Duy Ninh bỗng khựng lại, cô chậm rãi đáp: "Được."

Cô di chuyển rất nhẹ, nhưng khi chạm vào vết thương trên cánh tay của Phục Minh, hắn lại làm ra vẻ như thứ trên tay cô là một con dao chứ không phải tăm bông, hắn đột nhiên rút tay lại khiến tăm bông rơi xuống chỗ không bị thương.

"Chịu khó một chút, vết cắn này phải được khử trùng." Mạnh Duy Ninh bình tĩnh trấn an.

Phục Minh nắm chặt tay, lại thả ra, ngẩng đầu nhìn cô, đưa ra đề nghị: “Chị dâu, hay chị đè tay em xuống đi, nếu không nhỡ em không nhịn được lại rụt tay lại, em sợ đau."

Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn hắn: "...?"

Sợ đau đến thế sao?

Chỉ là bôi chút iodophor để khử trùng, hắn lại làm ra vẻ như cô dùng kim đâm hắn.

Tuy nhiên, Phục Minh lại kiên quyết nhìn lại cô, hắn gật đầu một cách thành khẩn: "Làm chị dâu chê cười rồi."

"..."

Thấy hắn như vậy, Mạnh Duy Ninh liền cảm thấy mình có cảm giác kỳ thị người khác hèn nhát, vì vậy liền không nhịn được mà có chút xấu hổ, cô cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ duỗi tay đè tay hắn xuống.

Cô cúi đầu, một tay đè tay Phục Minh xuống, tay kia dùng tăm bông sát trùng cho hắn, trông rất nghiêm túc và tập trung.

Phục Minh không chút cố kỵ mà nhìn cô, tia nắng ấm rọi vào một bên khuôn mặt Mạnh Duy Ninh khiến làn da cô trở nên trắng nõn và trong suốt, thậm chí, hắn còn có thể thấy cả những sợi lông tơ non dịu trên mặt cô.

Hắn giật giật tay, đổi lại cô càng ấn mạnh hơn, "Đừng động đậy."

Tay cô vừa mềm mại lại mươn mướt, giống như không có xương, cô dùng sức đè tay hắn xuống, giống như thật sự sợ hắn sẽ chạy thoát.

Khác với đôi bàn tay luôn ấm áp của hắn, bàn tay của cô lại có cảm giác mát lạnh, giống như một miếng dán mát tay cho mùa hè.

Phục Minh không khỏi nhếch mép, nhưng hắn nhanh chóng dừng lại.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa sơn chi, Phục Minh ngửi ngửi rồi hỏi: “Ở đây có hoa sơn chi à?”

"Ừm, ở vành đai xanh bên ngoài."

"Mùi thơm quá, em cũng thích hoa sơn chi này."

Mạnh Duy Ninh liếc nhìn chiếc nhẫn đồng gắn hình hoa sơn chi trên ngón tay hắn, cô buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Được rồi."

Nơi được cô khử trùng bằng iodophor cũng lạnh như nhiệt độ của bàn tay cô.

Phục Minh cười cười, thu tay lại rồi đứng lên: "Cảm ơn chị dâu, vậy em không làm phiền chị khám bệnh nữa."

“Cậu nhớ kỹ tạm thời đừng để vết thương tiếp xúc với nước.” Mạnh Duy Ninh nhắc nhở.

"Được, em sẽ nhớ kỹ."

Mãi cho đến khi Phục Minh rời đi, khi Mạnh Duy Ninh đang khám bệnh, cô mới nhận ra rằng mình dường như đã quên hỏi tại sao hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Kể từ khi nhận được lời mời của Nam Ninh vài năm trước, Mạnh Duy Ninh đã quen với việc đón sinh nhật cùng bố mẹ Trì Hành.

Mặc dù cô và Trì Hành đã có hôn ước, nhưng bình thường cô chỉ sống một mình, chỉ những ngày lễ tết mới đến nhà họ Trì.

Đối với Mạnh Duy Ninh, sinh nhật không quan trọng nhưng lần nào bố mẹ Trì Hành cũng nhất quyết phải tổ chức sinh nhật cho cô.

Dù sao cũng không thể tránh được, vậy sao không chủ động một chút. Cô có thể qua nhà họ, cùng nhau ăn một bữa cơm, lại còn có thể chào hỏi một tiếng, vậy là vẹn cả đôi đường.

Trì Hành luôn để cô tự lái xe đến đó, nhưng hôm nay, không hiểu sao anh ta lại gọi điện nói sẽ đến đón cô, bảo cô đợi một chút.

Mạnh Duy Ninh không khách khí với anh ta, sau khi thu dọn đồ đạc xong, cô liền ra ban công tưới nước cho cây hoa sơn chi cùng một số loại hoa và cây có thể dùng làm thuốc mà mình đã trồng.