Chương 27: Làn da mới (Kết thúc)

“Em… sau khi em chết đi, chuyện gì đã xảy ra?” A Kha vẫn không nhịn được hỏi Trần Tích Tự chuyện này, cô muốn biết hắn làm thế nào rời khỏi cái thế giới kia, đồng thời làm thế nào tìm được cô lần nữa.

“Anh ăn linh hồn của em.” Trong mắt tiểu ác ma hiện lên vẻ thống khổ và giãy dụa, hắn giải thích đại khái, “Anh đến địa ngục tìm Minh Vương, ông ta nói em ở chỗ này, anh đến đi.”

Suy sụp và đau khổ lúc đó hắn căn bản không đề cập, hắn biết, nói quá rõ ràng A Kha sẽ đau lòng.

“Đi tắm rửa đi.” Tiểu ác ma nâng Hứa Kha dậy, “Đừng ngâm mình với anh, không tốt cho thân thể em.”

Hứa Kha vuốt nhẹ bàn tay hắn đặt bên eo cô, nhìn hắn không hề chớp mắt, đáp: “Được.”

Cô bước ra bồn tắm lớn, cởi bỏ quần áo ướt đẫm, mở van vòi sen, dòng nước sạch sẽ chảy ào ào xuống từ đỉnh đầu cô, rửa trôi đi nước dơ màu đỏ nhạt và chất lỏng dính dính.

Trần Tích Tự cùng ở một phòng với Hứa Kha, nhìn bóng lưng mượt mà của cô, tầm mắt hắn lặng lẽ đi xuống, kìm lòng không được nuốt nước miếng một cái.

“Không được nhìn.” Hứa Kha ra lệnh. Mặc dù cô đưa lưng về phía hắn, nhưng cô hoàn toàn cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt tập trung trên cơ thể cô.

“A.” Hành vi rình mò bị bắt ngay tại trận, Trần Tích Tự xấu hổ đáp lại.

Bất chợt hắn thả lỏng thân thể trượt xuống đáy, đầu và nửa thân trên chìm trong nước, ngược lại, là đôi chân dài không đủ chỗ lộ ra ngoài, mang theo tiếng nước không nhỏ.

Hứa Kha nghe thấy tiếng nước xoay người lại, nhìn thấy cảnh này, có chút dở khóc dở cười, không hiểu sao cảm thấy hành động này của hắn thật sự rất đáng yêu.

Cô không quản hắn nữa, sau khi tắm xong thu dọn trong chốc lát thì trời đã khuya.

Sau đó Hứa Kha mới bước tới gần Trần Tích Tự, hắn vẫn duy trì tư thế đó. Cô giống như đang gõ cửa, gõ vào vách bồn tắm lớn.

Không có phản ứng.

Có điều thỉnh thoảng trong nước sẽ nổi lên một hai chuỗi bong bóng.

A Kha đưa tay thăm dò động mạch cổ của hắn, mạch đập tốt, hẳn là đang ngủ.

Quả nhiên không thể dùng thể chất của loài người để phỏng đoán ác ma.

Cô thay nước ấm sạch sẽ cho hắn, nhìn hắn yên tĩnh nhưng lại để lộ ra gương mặt đang ngủ và thỉnh thoảng có bọt khí nổi lên, cô cảm thấy giống như bản thân đang nuôi một chú cá vàng nhỏ lặng lẽ, cũng không có mí mắt, còn có thể thổi bong bóng.

Quả nhiên, tiểu ác ma trong mắt cô dù là dáng vẻ gì đều thật sự đáng yêu.

Trông coi hắn trong chốc lát, cơn buồn ngủ đánh úp lấy Hứa Kha, cô muốn đến phòng ngủ nghỉ ngơi, hôm nay thật sự là bị lăn qua lăn lại đến mệt mỏi rồi. Lo lắng hắn có thể sẽ gọi cô, cô không đóng cửa phòng.

Thế nhưng Hứa Kha đã quen với việc có Trần Tích Tự ở bên bỗng nhiên cảm thấy chiếc giường lớn không ngờ, cô đành phải tự an ủi bản thân, chỉ cần hắn còn bên cạnh cô là tốt rồi, không phải sao?

Cho dù hắn có biến thành hình dáng thế nào, dù tương lai sẽ thế nào, chỉ cần có hắn là đủ rồi.

Hứa Kha nghĩ về Trần Tích Tự theo hướng này, mơ về Trần Tích Tự nặng nề đi vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau, cô bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức.

Chờ Hứa Kha chạy đến phòng tắm nhìn thấy, Trần Tích Tự vẫn chìm vào giấc ngủ với tư thế giống như hôm qua, có điều hai tay hắn huơ lung tung trong không khí, hai chân đá lung tung gì đó…

A Kha nắm lấy tay hắn, hắn nương theo lực của cô ngồi dậy. Không đợi cô hỏi, hắn đã bày ra dáng vẻ đáng thương: “A Kha, bắp đùi anh tê rần rồi…”

Hắn giống như chịu ấm ức lớn lắm: “Ở dưới nước anh lại không có cách nào nói chuyện…”

Hứa Kha cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng lại không tốt khi cười trước mặt hắn, chỉ có thể nói: “Được rồi, được rồi, muốn ăn điểm tâm chưa?”

“Mấy ngày này anh cũng không thể ăn.” Trần Tích Tự cảm thấy có chút đáng tiếc, A Kha muốn nấu cơm cho hắn.

Nhưng giống như nghĩ đến gì đó: “A Kha, hôm nay em không đi làm sao?”

“Em từ chức rồi.” A Kha cười bình tĩnh.

“Vì--” Trần Tích Tự vừa định hỏi vì sao, lại lập tức ngậm miệng, đương nhiên là vì hắn rồi.

Làm sao bây giờ, trong lòng hắn lại có chút vui vẻ không đúng phù hợp, A Kha rốt cuộc sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn. Nghĩ lại, hắn lại thở dài, mình quả nhiên là một tên ác ma có nội tâm ích kỷ mà.

“Trước tiên em muốn ở cùng anh, công việc lúc nào cũng có thể tìm.” A Kha nói thản nhiên.

Hứa Kha theo dõi vẻ mặt hắn, đột nhiên kinh ngạc, mắt phải của hắn, ban đầu mắt phải vốn không có gì, lúc này một nhãn cầu trắng mới đã thực sự phát triển, nhưng mống mắt vẫn chưa có.

Trần Tích Tự thấy sắc mặt của A Kha cũng giật mình, hắn đứng lên đi đến bồn rửa mặt, nhìn bản thân trong kính, hắn vừa mừng vừa lo, mọi thứ đến nhanh và thuận lợi hơn hắn nghĩ.

“A Kha, đây là thật sao?” Trần Tích Tự dùng ngón tay trỏ chọc nhẹ nhẹ vào mắt phải.

Đau đến nhe răng, xem ra là thật rồi.

Hứa Kha bị động tác ngáo ngơ của hắn chọc cười, đôi mắt lại ướt đẫm hạnh phúc, thật sự quá tốt rồi.

Trong 10 ngày tiếp theo, cơ thể Trần Tích Tự từ từ kết thành một lớp kén thật dày, cố định lấy thân thể hắn, hắn gần như không cử động được.

Trần Tích Tự cảm giác mình giống như linh hồn bị khóa bên trong một xác ướp, có hơi khó chịu.

Hắn nói với Hứa Kha đừng lo lắng, kén khi phát triển sẽ trở thành làn da.

Hứa Kha vẫn luôn ở nhà, gần như không bước ra khỏi cửa.

Vào rạng sáng của nửa tháng sau, Trần Tích Tự phát hiện mình có thể chuyển động được, cái kén kia của hắn đã phát triển thành một làn da mới.

Chuyện đầu tiên là hắn làm là đi tắm rửa, lau sạch sẽ thân thể, vụиɠ ŧяộʍ leo lên giường Hứa Kha.

Hắn nhẹ chân nhẹ tay, sợ đánh thức cô. Ngay khoảnh khắc được ôm A Kha trong vòng tay, Trần Tích Tự thỏa mãn giống như được ôm lấy thế giới của mình.

A Kha ngủ say không phát hiện ra hắn, cứ tùy ý để hắn ôm lấy, còn tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn mà nằm.

Trần Tích Tự không nỡ ngủ, hắn muốn nhìn thấy Hứa Kha thức dậy, muốn nói với cô chào buổi sáng, trải qua những ngày bị tra tấn, hắn mới hiểu được thời gian ở cùng nhau với A Kha quý giá biết bao nhiêu.

Tảng sáng, Hứa Kha tỉnh ngủ.

“Buổi sáng tốt lành, A Kha.” Trần Tích Tự thì thầm bên tai cô.

Hứa Kha nghe thấy giọng nói này lập tức đầu óc thanh tỉnh. Sau khi thấy rõ là hắn, cô không khỏi thở một hơi nhẹ nhõm.

“Tiểu Vũ, anh khỏe rồi, khỏe rồi phải không?” Hứa Kha có chút khẩn trương.

“Ừm, anh đã hồi phục rồi.”

Cô nhìn vào đôi mắt biết cười của hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa nhẹ khuôn mặt hắn, rồi chạm vào lông mày, rồi xoa mái tóc ngắn ngủn của hắn, vẻ mặt vui mừng nói: “Thật sự quá tốt, thậm chí có cả tóc.”

Hứa Kha vén chăn lên, quỳ đứng lên, đánh giá làn da trên cơ thể anh, trắng trẻo sạch sẽ, cũng không có một vết sẹo nào, xúc cảm rất mềm mại, giống làn da của trẻ sơ sinh.

A Kha nhoài người lên người hắn, ôm lấy cổ hắn: “Thật sự quá tốt, Tiểu Vũ.”

Trần Tích Tự từng chút từng chút theo tóc của Hứa Kha, hít thật sâu hương thơm trên tóc cô, ánh mắt mênh mông sóng tình: “Đúng vậy, quá tốt rồi!”

....

“Không giống dáng vẻ ban đầu lắm.” Hứa Kha cầm trong tay bức ảnh trước khi Trần Tích Tự gặp chuyện không may so sánh với khuôn mặt hiện tại của hắn.

“Ừm, đương nhiên rồi.” Cô ngồi trên đùi Trần Tích Tự, hắn ôm cô từ phía sau, cằm tựa vào vai cô, “Đây mới chính là dáng vẻ chính thức của anh.”

“Dáng vẻ trưởng thành?” Ở thế giới khác, tiểu ác ma có dáng vẻ của một thiếu niên, hiện tai hẳn là dáng vẻ của thanh niên.

“Ừm.” Tiểu ác ma ngắm bức ảnh mấy lần, những làn sóng ánh sáng lưu chuyển trong con ngươi màu mật ong, lơ đãng hỏi, “A Kha cảm thấy, ai đẹp hơn?”

Cảm giác như thế nào là khi đây là một vấn đề chí mạng?

Cái này cũng, quá đáng yêu rồi đi.

Hứa Kha ngoảnh lại, ánh mắt sáng quắc: “Đương nhiên là Tiểu Vũ đẹp mắt nhất.”

“Chỉ cần là Tiểu Vũ, dù dáng vẻ thế nào em đều thích.”

-----------Hoàn chính văn ----------