Chương 28: Phiên ngoại 2: Bởi vì muốn tìm được em

Tiểu ác ma nhẹ nhàng khép lại tia sáng màu xanh lam vào lòng bàn tay.

A Kha không thể có chuyện xảy ra.

Dựa vào bản năng sau cùng, hắn trốn chạy khỏi biển lửa kia, một mình đến Minh giới, hắn biết, chỉ có Minh Vương địa ngục kia, còn có thể cứu về một mạng của A Kha.

Thân hình Minh Vương cao lớn dị thường, bên ngoài khoác trường bào đen, che từ cổ hắn đến tận gót chân. Nếu nhìn tỉ mỉ một chút còn có thể phát hiện, dưới vạt áo hắc bào gần như trong suốt, hắn không có hai chân.

Trên trán của hắn có một yêu văn màu đỏ sậm, vẻ mặt uy nghiêm, ngồi trên thần điện, nhìn bằng nửa con mắt tên ác ma nằm sấp dưới điện.

Chậc chậc, đây là ác ma chạy trốn sự trừng phạt của nghiệp hỏa theo hắn ta từ trăm nghìn năm nay, quả thực giống như một con quạ đen bị đốt trụi lông.

Hắn ta hiểu được tại sao tiểu ác ma lại đến đây, nhưng không chủ động mở miệng để ý đến tiểu ác ma.

“Van cầu người, mau cứu A Kha.” Tiểu ác ma đã suy yếu ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Hắn mở bàn tay ra, phóng thích ra linh hồn của A Kha, tia sáng màu xanh lam bay vòng bên cạnh hắn, luẩn quẩn không chịu rời đi.

Minh Vương chán ghét dáng vẻ thê thảm này của tiểu ác ma, hắn ta còn ghét linh hồn của ý thức tự chủ này hơn nữa. Không nghe lời hắn ta, một cái gì đó không thuộc quyền kiểm soát của hắn ta, thật sự làm hắn ta chán ghét.

Hắn ta vươn tay ra khỏi hắc bào, xòe bàn tay ra mang theo một luồng linh lực, hút linh hồn bay đến trong tay hắn ta.

Tiểu ác ma nhìn tia sáng xanh lam bay đi, sức lực của thân thể rốt cuộc giống như bị rút đi hết, đầu gục xuống đất.

“Cô ta sớm đã chết rồi.” Minh Vương nói.

“Van, van xin ngươi.” Một ngụm máu tươi nghẹn ở họng của tiểu ác ma, hắn cảm giác hô hấp của bản thân có chút khó khăn.

“A, ngươi cũng sớm chết rồi.” Minh Vương vung tay lên, thân thể tiểu ác ma cũng bay lên, lại ngã lại trên đất.

“Khụ khụ…” Tiểu ác ma kịch liệt ho khan, mãi đến khi ho ra máu mới dừng lại.

Đôi mắt đỏ ngầu đảo vài vòng, Minh Vương đứng dậy, nháy mắt đến bên cạnh tiểu ác ma, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống tiểu ác ma, nói: “Thứ ác ma này thật sự làm cho người ta chán ghét, vừa xấu vừa thối, tâm nhãn cũng hư rồi, lại có thể ăn nhiều vong linh của ta như vậy, đã sớm nên diệt gọn. Có điều--”

Hắn ta dừng lại một chút, tiểu ác ma thấy có thể xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Minh Vương thay thế xỉ vả mà cười châm biếm: “Có điều vảy của ác ma quả thật không tệ, chắc chắn dùng bền, cách lửa cách nhiệt. Nếu ngươi đưa cho ta linh hồn và thân thể của ngươi, ta giúp ngươi cứu cô ta.”

“Được.” Tiểu ác ma không do dự đồng ý.

A Kha được cứu rồi, thật sự quá tốt, không phải sao?

Thế nhưng Minh Vương không lập tức cứu A Kha, cũng không lập tức gϊếŧ chết tiểu ác ma.

Minh Vương cao ngạo của chúng ta tuy rằng thân ở địa ngục, mỗi ngày làm bạn cùng vong linh, nhưng chán ghét gϊếŧ người, nhất là ác ma tộc loại này, hắn ta ngại bẩn.

Minh Vương có một bộ mỹ học bạo lực yêu thích của mình.

Hắn ta cho thuộc hạ dùng xích sắt khóa cổ và tứ chi tiểu ác ma lại, mỗi ngày dùng vong linh tốt nhất bồi dưỡng, để thân thể tiểu ác ma nhanh chóng khôi phục.

Đợi đến khi vảy của tiểu ác ma dài ra, lại sai người nhổ xuống từng mảnh.

Hắn ta thích đến tận nơi nhìn, thưởng thức biểu tình vặn vẹo của tiểu ác ma, thét chói tai vì đau đớn, máu tươi đầm đìa, xứng với mỹ tửu của minh hỏa sản xuất, quả thực cực kỳ an nhàn.

Thuộc hạ đem đĩa vảy đã nhổ xuống cho hắn xem, hắn lấy ra một cái vảy màu đen, để dưới nguồn sáng nhìn xem, cực nhỏ nhưng sáng bóng, vuốt lên có chút ấm, còn thật đẹp mắt.

“Rửa, thu dọn.” Minh Vương ra lệnh, “Hôm nay cũng được rồi, tiếp tục cho hắn ăn gì đó, dài ra lại tiếp tục nhổ.”

Lúc Minh Vương đang chuẩn bị rời đi, tiểu ác ma rốt cuộc tìm được một tia ý chí từ trong đau khổ, lẩm bẩm mấy chữ: “Mau cứu cô ấy.”

Minh Vương nghe xong thật sự cảm thấy phiền, phất tay áo bỏ đi.

Loại hình phạt tàn khốc này dày vò tiểu ác ma suốt 10 năm. Mỗi ngày đều gần như sống không bằng chết, nhưng đến cuối mỗi ngày đều không quên mấy từ này.

Minh Vương dùng vảy của tiểu ác ma làm chiến bào, các loại đao kiếm chủy thủ, cuối cùng còn làm các loại tranh.

Mãi cho đến một ngày, Minh Vương rốt cuộc chán ghét. Hắn ta nhớ tới hứa hẹn trước kia, sai người thả tiểu ác ma: “Ta có thể cứu cô ta.”

Tiểu ác ma bị hành hạ đến hoàn toàn không còn hình dạng con người, cũng không còn sức lực trả lời hắn ta.

“Nhưng mà ngươi cũng phải chết đi.” Minh Vương nói một cách vô cảm.

Tiểu ác ma nhắm mắt lại nở nụ cười.

Minh Vương rút linh hồn của tiểu ác ma, lại lấy ra linh hồn của A Kha. Hắn nhẹ nhàng ném ra phía sau một cái, hai linh hồn liền biến mất trong khoảng hư không.

“Ngươi tự mình đi tìm đi.”

Minh Vương không xen vào giữa bọn họ nữa, rời khỏi thần điện…

HẾT CHƯƠNG 28.