Chương 8: Đeo lên là người của anh

Nhìn thấy niềm yêu thích trong mắt Cố Tư Tư, Cố Vân Tu nhướng mày, đầu ngón tay mảnh khảnh xoa nhẹ lên chiếc cổ thanh tú của cô, mập mờ hỏi: "Muốn không?"

Cố Tư Tư toàn thân rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Là một tiểu thuyết thịt văn Mary Sue trong bối cảnh ngày tận thế, trọng tâm của cuốn sách này luôn là nhân vật nữ chính và nam giới từ mọi tầng lớp xã hội quan hệ bừa bãi.

Nhìn thấy chiếc vòng ngọc, Cố Tư Tư nhớ tới năng lực của người anh họ này, đồng thời cũng nghĩ đến kiếp sau của mình.

Có thể Cố Vân Tu quá coi trọng chiếc vòng ngọc mà mẹ anh để lại hoặc cũng có thể anh không muốn bị người khác cướp mất năng lực không gian vô hạn, hắn về sau luôn luôn đối đầu với nam nữ chính.

Với tư cách là boss phản diện lớn nhất trong sách, tác giả đã cho anh ta tất cả những tính cách xấu xa, chẳng hạn thích gϊếŧ chóc, bá đạo cố chấp, du͙© vọиɠ chiếm hữu siêu cao.

Sau tận thế, tất cả những mặt tối đều bị phóng đại. Tên này bây giờ hơi biếи ŧɦái, không biết đến lúc đó sẽ biến thành cái dạng gì.

Nghĩ đến đây, Cố Tư Tư thấp giọng hỏi: "Nếu muốn, em phải trả giá thật nhiều sao?"

"Đeo lên chính là người của anh."

Đầu ngón tay của Cố Vân Tu kéo dài từ chiếc cổ thanh tú đến bộ ngực no đủ bên trái của cô, “Nơi đây chỉ có thể có anh, nếu còn nghĩ về nam nhân khác, anh sẽ chơi chết em."

"Vậy thì em không muốn..." có thể hay không? Chưa kịp nói xong, ngực bỗng nhiên tê rần.

Bàn tay to lớn của nam nhân vươn ra theo cổ áo cô đi vào và nắm lấy bầu ngực no đủ kia, để ngực cô tràn ra giữa những ngón tay mảnh mai.

“Đừng nhéo, đau quá, em đeo là được.”

Biết rõ việc cô không thể từ chối, Cố Tư Tư rất thức thờ mà đưa câu trả lời.

Sức lực trên ngực cô dần dần giảm bớt, như muốn an ủi cô, đầu ngón tay của người đàn ông xoa bóp cho cô một hồi giống như chơi đàn, đặc biệt là hạt đậu đỏ nhỏ trên bầu ngực đặc biệt được chăm chút.

Cố Tư Tư bị đè xuống toàn thân trở nên yếu ớt, mặt đỏ bừng.

"Em đã ngủ với Diệp Minh Xuyên chưa?"

Cố Vân Tu hỏi một cách tình cờ khi anh đeo chiếc vòng ngọc lục bảo vào cổ tay cô gái nhỏ.

Biết được tên này có tính chiếm hữu, Cố Tư Tư vội vàng lắc đầu: "Không, em chưa từng cùng người khác làm chuyện này..."

"Ngoan.” Cố Vân Tu cuối cùng cũng hài lòng.

“Vì em bị thương ở nhà nghỉ ngơi vài ngày. Anh sẽ giúp em xin nghỉ học.”

Cố Tư Tư gật đầu, một tháng nữa sẽ đến tận thế, bây giờ học hành cũng chẳng có ý nghĩa gì.

....

Sau khi Cố Vân Tu rời đi, Cố Tư Tư tìm thấy một con dao gọt hoa quả trên bàn, cứa vào đầu ngón tay một cách tàn nhẫn rồi nhỏ giọt máu lên chiếc vòng ngọc.

Đây là bàn tay vàng của nữ chính, lúc đầu sợ rằng thứ này chỉ có nữ chính mới dùng được, sự thật đã chứng minh rằng bối cảnh trong sách vẫn chưa bị tàn nhẫn đến mức đó.

Chiếc vòng tay bằng ngọc đã hút hết máu của cô, một tia sáng trắng bùng lên, một vòng tròn màu xanh lục bảo, rộng bằng ngón tay út, xuất hiện trên cổ tay trái của cô.

Cố Tư Tư nóng lòng đặt con dao vào không gian, lại không nghĩ đến một cơn choáng váng dữ dội trong đầu, cô đập đầu xuống bàn và ngất đi một lần nữa.

Trước khi ngất đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, bàn tay vàng của nữ chính không phải ai cũng có thể tùy ý sử dụng.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cô đã ở trong bệnh viện, trên mu bàn tay có dây truyền nước, và một nam nhân cao lớn đang ngồi bên cạnh.

"Có đỡ hơn chút nào không?"

Cố Vân Tu sắc mặt rất tệ, mặc cho ai ra ngoài cũng không vui khi nhìn thấy một người nằm bất tỉnh trên sàn trong phòng với một cục u to sưng đỏ trên đầu.

“Em không sao.”

Cố Tư Tư nghĩ rất thoáng.

Để có được mọi thứ đều phải trả giá. Cô có được bàn tay vàng như vậy, ngất đi một lúc, quả thực đáng giá.

Cô Vân Tu nhìn em gái, cau mày, trầm giọng hỏi: "Chiếc vòng anh đưa cho em đâu rồi? Sao em không đeo? Em có hình xăm trên cổ tay khi nào vậy?"

Cố Tư Tư: "..."

Phi, boss phản diện này thực sự quá nhạy bén.

...Sau một hồi đấu tranh, Cố Tư Tư quyết định nói với nam nhân trước mặt rằng ngày tận thế sắp đến.

Dù sao cô cũng đã có không gian, còn phải cất trữ đồ, đến lúc đó khi cô mua quá nhiều đồ anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Hơn nữa, cô cũng không biết mình sẽ thức tỉnh năng lực gì, còn đang ở giai đoạn yếu, trong tận thế nguy hiểm như vậy, nếu không có người bảo vệ, cho dù có không gian cô cũng không thể sống khi đối mặt với những thây ma đang cắn xé cô.

Vì vậy Cố Tư Tư kéo mạnh ống tay áo của Cố Vân Tu, thì thầm vào tai anh.

Tất nhiên cô sẽ không nói bất cứ điều gì về cuốn sách, chỉ là cô mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ và đáng sợ.

Vốn dĩ tưởng là giả nhưng mọi thứ trong mơ đều thành sự thật từng cái một, kể cả chiếc vòng tay anh tặng cô là không gian cất trữ, giờ nó đã thay đổi đã trở thành họa tiết trên cổ tay cô.

Cố Vân Tu nghe xong, vẻ mặt lãnh đạm, Cố Tư Tư đang suy nghĩ xem anh có tin hay không? Hoặc là trách nàng chiếm cứ vòng tay ngọc bội của hắn. Nhưng nam nhân vỗ vỗ mông nàng, giọng nói nhàn nhạt kéo dài ra.

"Có thể cất trữ vật? Vậy thì cất anh vào."

Cố Tư Tư: "Không thể cất trữ một sinh vật sống."

"Ồ, vậy thì em nằm xuống đi những việc khác để anh tới di chuyển."

Cố Tư Tư: "..."

Hắn không nói lời dâʍ ɖu͙© sẽ chết sao?