Chương 9: Tự sờ

Cố Tư Tư đã ở trong bệnh viện một tuần, lúc này cha cô cùng người hầu đã mang đến một bát canh gà đến thăm cô.

"Tư Tư, về nhà dưỡng bệnh đi. Trong nhà cũng có bác sĩ, bệnh viện nào có được thoải mái như ở nhà."

Ngay khi gặp, Cố Thanh Sơn ngồi bên cạnh giường, dùng đầu ngón tay chạm vào tay Cố Tư Tư và thuyết phục cô về nhà.

Cô người hầu nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng đành phải miễn cưỡng cười nói: "Đúng rồi, tiểu thư về nhà đi, tôi sẽ chăm sóc người thật tốt."

Cố Tư Tư tỏ ra ghét bỏ bàn tay đầy mỡ của người đàn ông trung niên, không phải ai cũng thích ông chú này được không?

"Anh họ bảo con ở đây dưỡng bệnh."

Nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Cố Thanh Sơn, Cố Tư Tư nhanh chóng thu mình vào trong chăn bông, không thèm ló đầu ra: "Con chóng mặt rồi, con nghỉ ngơi trước."

Còn nể mặt nhau, cô cũng không nên nổi giận, hơn nữa cô bây giờ phải nhẫn nại, thật sự cãi nhau cô cũng phải chịu thiệt thòi, cho nên chỉ có thể giả chết mà thôi.

Sắc mặt Cố Thanh Sơn rất tệ, đang định dùng tay kéo chăn bông, vừa muốn xốc lên, trong phòng vang lên một loạt tiếng bước chân trầm ổn, một thanh âm lãnh đạm vang lên.

"Chú hai đã đến rồi?"

“Chú đến xem Tư Tư một chút.”

Da đầu Cố Thanh Sơn tê rần vì ánh mắt thờ ơ của cháu trai, cứng ngắc nói, “Đứa nhỏ này, có thói quen ngủ không tốt chút nào, đầu lại trùm chăn, liệu có mau khỏe được không?"

Vừa nói, ông vừa giúp Cố Tư Tư kéo chăn bông như một người cha, để lộ Cố Tư Tư đang lăn lộn bên trong với một mái tóc ngố.

“Thật không tốt.”

Cố Vân Tu sải bước hôn lên khóe miệng Cố Tư Tư, giọng đầy giễu cợt, “Buổi tối ngủ toàn chui vào lòng anh.”

Cố Tư Tư: "Em không, em không có, đừng nói nhảm."

Cố Thanh Sơn nghiến răng căm hận, chắc chắn, đứa cháu trai lòng dạ hiểm độc này đã ngủ với bảo bối trắng mềm của mình. Cô người hầu ghen ghét muốn chảy máu mắt, chỉ là con hoang dụa vào cái gì mà hai người đàn ông Cố gia lại quan tâm đến vậy? Rõ ràng là cô cũng xinh đẹp không kém.

....

Cố Thanh Sơn gọi Cố Vân Tu ra hành lang, mặt lạnh lùng hỏi: "Vân Tu, dù sao thì Tư Tư cũng là do chú nuôi lớn, cháu ngủ thế này quả thật không thích hợp."

Cố Vân Tu khoanh tay đứng: "Chú hai, có việc gì chú cứ nói thẳng."

“Mẹ của con bé đó lừa dối ta, ta thật sự rất tức giận, cũng muốn con bé đó bù đắp lại” Cố Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ là một nữ nhân, Vân Tu không cần để ý.”

“Cháu thích ăn một mình, nếu chú còn ý định đó, cháu sẽ không khách khí.”

Cố Vân Tu chế nhạo, “Hơn nữa, những gì chú nói là sai rồi, không phải chú nuôi Tư Tư lớn mà là cháu đã nuôi các người bao năm qua. "

Cố Thanh Sơn: "..."

Chết tiệt, tên nhóc này quá độc miệng.

Nó làm từ thiện hàng năm và chi hàng trăm triệu đô la. Làm sao có thể bận tâm đến việc cho anh một số tiền nhỏ này?

Hai nam nhân biếи ŧɦái rời đi, Cố Tư Tư cảm thấy mùi thuốc khử trùng trong phòng thật thơm.

Cô người hầu cúi đầu, rót một chén canh gà từ trong cốc giữ nhiệt, đi đến bên cạnh Cố Tư Tư.

"Tiểu thư, người uống chút canh đi, để vết thương mau lành."

Cố Tư Tư thấy rõ sự ghen tị trong mắt ả, chậm rãi nói: "Tôi thấy cô bỏ thuốc vào canh này."

"Cái đó... nào có?" Cô người hầu gào lên,

"Tiểu thư người đừng ngậm máu phun người."

Không có cô vội cái gì?

Chết cha, chẳng lẽ cô đoán đúng.

Cố Tư Tư mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, cô cảm giác được hai người đột nhiên tới đưa canh, chắc chắn không có ý tốt, không nghĩ tới thật sự là vậy.

"Đây là bệnh viện. Chỉ cần lấy canh này đi xét nghiệm, trong đó có thứ gì sẽ biết rõ."

Cố Tư Tư chỉ vào hành lang ngoài cửa sổ, "Đừng nghĩ tới việc tiêu hủy bằng chứng, hoặc hãm hại cho tôi, anh trai ở ngay đó, ta gọi một tiếng anh ấy sẽ đến ngay. "Người hầu sắc mặt tái nhợt, tay cầm bát canh không ngừng run rẩy: "Tiểu thư bên trong chính là đồ bổ dưỡng, ta làm sao có thể hại người..."

“A, vậy cô liền uống đi.” Cố Tư Tư nhíu mày cười, “Uống xong tôi sẽ tin cô.”

Ả người hầu trợn tròn mắt, thật sự ngẩng đầu uống cạn.

Cố Tư Tư: "..."

Chẳng lẽ là cô đã đoán sai?

Kết quả là một lúc sau, mặt ả người hầu bắt đầu đỏ bừng, từ miệng phát ra một tiếng rêи ɾỉ quen thuộc, cô ta còn đưa tay luồn qua khe hở của cúc áo, vừa chạm vào hai bầu vυ", vừa tự chơi bên dưới, tự chơi siêu thích thú.

Cố Tư Tư: "..."

Quả nhiên là vậy, cô đã tuyệt vọng với thế giới này.