Chương 3: Cô gái đó thật sự rất đẹp

Dương Thanh thấy cô bối rối, liền nhanh chóng giải vây: "Đúng rồi A Nhiên, cậu khi nào thì có thời gian rảnh, tôi có chuyện muốn bàn với cậu."

“Hiện tại thì chưa có, hai người đến mái che nắng ở phía trước chờ tôi là được.” Chu Việt Nhiên nói xong, giơ tay chỉ vào mái che đơn giản cách đó không xa, sau đó lại chỉ về hướng căn nhà gần đấy, hất cằm: “Tôi qua bên đó dặn dò một chút rồi sẽ đến ngay.”

“Được.” Dương Thanh cười gật đầu.

"Ở đó có trà thảo mộc, hai người cứ tự nhiên nhé."

"Được, được rồi, cậu cứ làm việc đi, bọn tôi ở bên kia đợi cậu.”

Chu Việt Nhiên không nói lời nào, khóe môi khẽ cong rồi gật đầu.

Anh ta nhìn Dương Thanh dẫn theo Dư Liễu Kiều đến mái che, nhìn một lúc rồi thu tầm mắt lại, quay sang người thanh niên trẻ tuổi đang bốc mấy bao cát cùng mình nói: “Cậu chuẩn bị trước đi, tôi qua chỗ mấy người lão Hùng nói chuyện một chút.”

Người thanh niên dường như không quan tâm đến việc phải một mình dỡ hàng, thay vào đó cậu ta hướng về phía Chu Việt Nhiên, nhếch miệng cười: "A Nhiên?"

Chu Việt Nhiên híp mắt một cái: "Anh Nhiên!"

“Mà này anh Nhiên, cô gái đó… thật sự rất đẹp.” Người thanh niên nói, quay đầu lại nhìn Dư Liễu Kiều.

Chu Việt Nhiên cau mày: "Đừng có làm bậy."

"Không phải, tôi chỉ khen là cô ấy đẹp, không có làm bậy đâu."

Chu Việt Nhiên liếc cậu ta rồi đi nhanh qua con mương bên đường dẫn đến một phần ba ngôi nhà đang xây dang dở ở phía xa.

Người thanh niên trẻ không khiêng bao cát nữa, vừa nhìn về phía Dư Liễu Kiều ngồi trong mái che nắng, vừa đuổi theo Chu Việt Nhiên.

"Anh Nhiên, vừa rồi người phụ nữ đó nhìn anh chằm chằm, có phải cô ấy có hứng thú với anh không?"

“Ai biết được.” Trong giọng nói lãnh đạm của Chu Việt Nhiên hiện lên một tia tự tin không thể kìm nén, hiển nhiên là anh ta cũng cảm thấy người ta có chút để ý đến mình…

“Làn da của cô ấy thật trắng, mềm mại đến mức có thể vắt ra nước cũng nên.” Thanh niên trẻ tuổi nuốt nước bọt nói: “Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào có làn da đẹp như vậy, ngực cũng rất to!”

Chu Việt Nhiên có chút khó chịu mà dừng lại, cụp mắt xuống nhìn người thanh niên thấp hơn mình nửa cái đầu: "Làm xong chuyến này, anh sẽ dẫn chú em đi tìm mấy cô em ngực bự, giống mấy người mẫu mà chú em nhìn thấy ở triển lãm xe ô tô lần trước đấy.”

Người thanh niên nghe vậy, gương mặt tỏ rõ vẻ không tin, chỉ là không có lên tiếng, dù sao cậu ta bị lừa cũng không phải một, hai lần.

Chu Việt Nhiên đặt bàn tay to lên vai cậu ta: "Chuyến hàng lần này không giống mấy lần trước, làm xong là chúng ta đều có thể nghỉ hưu, lúc đó muốn tìm loại phụ nữ nào chả được.”

Nam thanh niên bĩu môi nhìn anh ta không nói lời nào, Chu Việt Nhiên vỗ vỗ bàn tay to lớn của mình lên vai cậu ta: "Nhìn xa một chút, lần này có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, tôi sẽ tìm cách đuổi bọn họ đi, cậu lo mà khiêng mấy bao cát, tôi còn phải lái xe ba bánh về cho lão Ngô."

Đương nhiên, anh ta cũng muốn thuận tiện đưa hai người không biết từ đâu ra này đến cho lão Ngô, đặc biệt là người phụ nữ kia, rất vướng tay chân.

Lão Hùng cùng những người khác tuy rằng không phải là chưa từng nhìn thấy phụ nữ, nhưng nếu để bọn họ bắt gặp, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.

Chu Việt Nhiên nghiêng đầu nhìn về hướng ngôi nhà, chỉ thấy lão Hùng và mấy người khác quả nhiên đang nhìn về phía mái che bên này…

Nam thanh niên miễn cưỡng quay người bước trở về, không kìm lòng nỗi lại nhìn Dư Liễu Kiều một lần nữa.

Bên này, Dương Thanh cũng đang liếc nhìn về hướng bọn họ, nhưng sự chú ý của anh lại đặt trên người Chu Việt Nhiên, mà Dư Liễu Kiều lúc này vẫn đang cúi đầu xuống, sự xấu hổ trên gương mặt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.

“Có muốn uống trà không?” Dương Thanh hỏi.

Dư Liễu Kiều nâng mắt, liếc nhìn cái ấm trà trên bàn gỗ cũ kỹ, rồi lại nhìn mấy cái ly úp ở trên bàn.

Cô không biết bên trong ly có sạch sẽ hay không, nhưng vừa nhìn đã biết, không chỉ bụi bặm, còn có dấu tay...

“Không muốn uống.” Cô thì thầm, rồi lại cụp mắt xuống.

“Em làm sao vậy?” Dương Thanh không nhịn được, hỏi.

Dư Liễu Kiều vừa định lắc đầu nói không có gì, nhưng một giây sau cô lại ngẩng đầu lên: "Dương Thanh, em có chút sợ..."